Đột nhiên nàng ‘ưm’ một tiếng, tựa hồ nghe thấy tiếng động, cánh tay vô ý thức vươn lên không trung như muốn chụp cái gì. Hai người thấy vậy, rốt cuộc đều không cầm lòng được mà sải bước tiến lên phía trước.
Long Phi Ly ngồi bên mép giường, lông mày khẽ nhướn cười nói: “Vị bằng hữu đó của Thất ca giống Niên phi lắm sao?”
Long Chỉnh Văn tựa hồ ý thức được bản thân mình thất lễ, khom gối quỳ xuống nói: “Thần trót vô lễ, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Khoảng cách ban ngày tại khoảnh khắc này thoáng chốc trở nên thu hẹp lại, Tuyền Cơ trong lúc ngủ mơ bị mùi hương của Long Tiên Hương dẫn dụ, hơi hơi hướng về phía hơi ấm bên cạnh.
Tuy là còn có người ngoài ở đây song trái tim Long Phi Ly vẫn không nén được nhịp đập cấp bách.
Hắn yêu thích sự ỷ lại lúc này đây của nàng, liền ôm siết nàng vào lòng, không ngần ngại mà hướng về Long Chỉnh Văn hạ lệnh trục khách: “Thất ca, trẫm e là không thể tiễn xa được.”
Long Chỉnh Văn vẫn còn quỳ trên đất, nghe thế hạ giọng nói: “Thần xin cáo lui.”
Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh ban nãy, nam tử một thân áo gấm hoàng bào kia vươn ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng, lúc hắn xốc tấm mành thủy tinh đi ra lại nhịn không được quay đầu liếc một cái, lại thoáng thấy chiếc cằm của Long Phi Ly khẽ gác trên mái đầu Tuyền Cơ, đang suy tư mà nhìn hắn, khóe miệng như nhếch một nét cười nhạt.
Lòng hắn chùng xuống, tự nhiên nảy sinh cảm giác bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873407/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.