Trên mặt đất, một chiếc lược nằm điêu linh, màu sắc gỗ đỏ tươi….là do vệt máu loang lổ kéo dài.
Không ai biết lai lịch của chiếc lược này, nhưng tất cả mọi người đều biết nó đối với hoàng đế có ý nghĩa gì, bởi vì nó lần đầu tiên hoàng đế nói nặng lời với Như Ý, ở Bạch phủ, Hoàng đế bị Niên Phi đâm một kiếm vẫn cẩn thận trao vật này cho nàng.
Lúc này, tất cả mọi người im lặng không lên tiếng, lẳng lặng đánh giá hai vị hoàng đế và phi tần kia.
Long Phi Ly nhớ mãi không quên, khi hắn bị trọng thương đưa chiếc lược cho nàng, miệng nàng khẽ hé lúm đồng tiền, hắn chưa bao giờ biết một nụ cười yếu ớt như vậy cũng có thể khiến hắn in sâu tận đáy lòng.
Thậm chí hắn đã từng nghĩ, nếu có kiếp trước, nàng chắc sẽ là một hoa linh.
Nàng nghĩ hắn đem lược tặng cho Như Ý, từng vì cây lược này mà bi thương như vậy, bài thơ trên bàn đá ở biệt viện trong trấn Tùng Phong, hắn chỉ nhìn qua một lần mà không hề quên lấy một chữ, nàng bị bắt đi, trong lòng hắn cực kỳ bi ai nhưng cũng tràn ngập ngạo khí lẫn vui mừng, bởi vì nàng yêu hắn như thế.
Trong chớp mắt đứng trước vực sâu nàng không chút do dự quyết đoán chừng nào thì lúc này, nàng thẳng thắn đứng đối diện hắn, sắc mặt cũng chừng ấy kiên quyết dứt khoát. Khác với những lần khắc khẩu trước kia, lần này, hắn có cảm giác rằng, nàng thật sự đã không còn cần hắn.
Nàng thật sự muốn rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873390/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.