Chương trước
Chương sau
Tuyền Cơ nhìn hắn, chân thành nói: “Tuy là chuyện xảy ra trước đây ta không nhớ rõ, nhưng mấy ngày nay ta lại nhớ rất rõ ràng, ta biết ngươi thật tâm đối đãi ta, thành thân là chuyện của hai người, ta không thể để cho ngươi một mình gánh chịu.”
“Ta nói với cha ngươi, bảy ngày của ngươi, ta giúp ngươi quỳ một ít, ta có thể quỳ lâu chút nào, ngươi có thể bớt chịu khổ được chút đó.”
Âm thanh cuối cùng biến mất trong ngực hắn, khí lực trên tay hắn rất lớn, hắn ôm nàng rất chặt lấy nàng khiến nàng suýt không thở nổi.
Nàng vất vả tránh ra đã thấy ánh mắt hắn nóng rực, ngoài miệng lại mắng nàng: “Ngu ngốc!”
“Thêm một hai ngày đối với ta cũng không sao, ta có võ công, ngươi thì không giống vậy……..”
“Đại ca, võ vông giỏi, có thể bảy ngày không ăn cơm không uống nước sao? Theo lý mà nói, nhiều nhất chỉ ba ngày.” Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, hai mắt lóe sáng: “Võ công của ngươi có phải rất lợi hại hay không? Dạy ta đi?”
Bạch Chiến Phong bật cười, vốn muốn răn dạy nàng, bị nàng làm cho cười, muốn mắng cũng không được, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Thân thể của ngươi không tốt, tập võ công cho khỏe mạnh cũng tốt, sau khi chúng ta ra ngoài, đại ca sẽ dạy ngươi.”
Hắn nói xong, đột nhiên nhớ lại vết thương trên người nàng, trên ngực thế mà lại có một vết thương do đao kiếm, hắn thở dài, ôm chặt lấy nàng.
“Ta sợ quỳ chưa chết thì đã bị ngươi siết ta chết trước”.
“Tuyền đệ, ngươi dựa vào người ta, đặt hết sức nặng qua người ta, như vậy ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút………”
Ngoài từ đường, một nam tử đứng khoanh tay.
“Lão gia”, Khang Ninh nhíu mày nói “Người thật sự muốn Chiến nhi quỳ trong đó bảy ngày ư? Cho dù hắn có thể chống đỡ được bảy ngày, ta cũng lo lắng là độc trên người Niên cô nương…, sao không để bọn họ nhanh chóng thành thân, cho bọn họ khởi hành sớm ngày nào tốt ngày đó.”
Khi nàng thấy Tuyền Cơ cầu xin Bạch Chiến Chỉ cho nàng cùng quỳ với Bạch Chiến Phong thì trong lòng đã nảy sinh cảm tình với cô nương này. Bạch Chiến Chỉ thản nhiên nói:” A Ninh, cho hai đứa đứng lên đi, ngày kia thành thân”.
“Lão gia ?”
Bạch Chiến Chỉ mỉm cười, nói: “Theo ta thấy thì lai lịch Niên cô nương này không đơn giản, chỉ sợ nhà chồng là người có thế lực, chỉ là do nam nhân kia không để ý tình nghĩa trước, Chiến nhi lại rơi vào bể tình sâu đậm, nhân duyên này cũng không thể bình thường”.
“Chiến nhi là một người có chừng mực, hắn đã từng nới với ta sau khi giải độc trên người Niên cô nương, liền lập tức đưa nàng trở lại đế đô, giải quyết chuyện tình kia cho dứt điểm. Ta bảo Chiến Nhi tới nơi này, mục đích không phải để khiển trách Chiến nhi, mà là muốn cho hắn biết, hắn cương quyết làm chuyện này thì phải kiên định tới cùng mới được, bằng không, về sau cũng sẽ làm khổ cô nương nhà người ta.”
Hôm sau, trên núi phía sau Phong phủ,
Bạch Chiến Phong lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tuyền Cơ, khen: “Tuyền đệ, không ngờ đệ có khả năng lĩnh ngộ cao như vậy, công phu nhập môn cơ bản lúc trước Ngũ Thất cũng phải luyện ba bốn ngày, mới có thể hiểu hết.”
Ngũ Thất bên cạnh bĩu môi.
Tuyền Cơ cười, cầm kiếm quơ mấy cái rồi lại tiện tay vẽ trên mặt đất.
Ngũ Thất đau lòng, “Niên cô nương, kiếm này là bảo bối của thiếu gia ta, cô cẩn thận một chút, đừng làm hư mất.”
Tuyền Cơ cười ha ha, nói: ” Nếu là bảo bối thì chắc hẳn là kiếm tốt, kiếm tốt sao dễ bị hư như vậy?”
Ngũ Thất : “….”
Tuyền Cơ nhìn bộ dáng hậm hực của Ngũ Thất, nhịn không được trêu chọc: “Hơn nữa, ta cũng là bảo bối của thiếu gia nhà ngươi vậy, sao hắn có thể tiếc rẻ một thanh kiếm chứ?”
Ngũ Thất đen mặt: “Cô…”
“Đại ca, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?” Tuyền Cơ cười cười quay đầu nhìn Bạch Chiến Phong.
Mặt Bạch Chiến Phong đỏ lên, Ngũ Thất bắt đầu giễu cợt Tuyền Cơ, Bạch Chiến Phong nhẹ nhàng ừ một tiếng, cuối cùng, nói thêm một câu: “Kiếm này đại ca tặng ngươi.”
Ngũ Thất tức giận không ít, hừ lạnh vài tiếng: “Không chơi với các người nữa, ta đi đi cho rồi.”
Tuyền Cơ cười nói: “Là chính ngươi muốn theo chúng ta làm bóng đèn điện đấy chứ.”
“Bóng đèn điện là cái gì? ” Ngũ Thất ngẩn ngơ, hỏi.
“Chính là người chuyên phá hoại tình cảm của những đôi hẹn hò đó.”
Thấy Ngũ Thất tức giận đi xuống núi, Tuyền Cơ lè lưỡi, ” Làm sao bây giờ? Hắn bị ta chọc giận quá chạy mất rồi” Bạch Chiến Phong cầm tay nàng, cười nói: “Vừa may, đỡ mất công hắn phá hỏng buổi hẹn hò của chúng ta”. Tuyền Cơ ôm bụng cười tới mức gập thắt lưng, theo cảm nhận của nàng, Bạch Chiến Phong là người nghiêm túc đường hoàng. Bạch Chiến Phong lại không ngại học hỏi kẻ dưới: ” Bóng đèn điện là cái gì vậy?”
Tuyền Cơ khoát tay “Đầu óc ta loạn rồi, thực ra ta cũng không biết đó là cái gì.”
Bạch Chiến Phong cười cười, không hỏi tiếp nữa, hai người ngồi xuống ngay tại chỗ, đỡ nàng nằm lên đùi mình hắn mới nói : “Trên người ngươi còn hai thứ rất kỳ quái.”
Tuyền Cơ ngẩn người, nói: “Ngươi nói hai thứ này à?”
Nàng nói xong, từ trong lòng lấy ra cái hộp nhỏ quơ quơ.
Bạch Chiến Phong bật cười: “Không phải đã cất kỹ cho ngươi rồi sao, tại sao lại lấy ra nữa?”
“Không biết, tự nhiên cảm thấy là phải mang theo hai thứ này bên người, tựa như … mình bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng dưới vực sâu vậy.”
” Nói lung tung!” Bạch Chiến Phong nhéo mũi nàng, hạ giọng mắng.
“Đại ca, không cho phép ngươi mắng ta.”
“Được”
“Nếu để cha nương ngươi biết thì họ còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi.”
“Khi dễ cũng không sao.”
“Tuyền đệ, ngươi thích cuộc sống bây giờ không?”
“Thích, tuy rằng bộ dáng giống như quỷ, cũng không biết chính mình là ai, nhưng có ngươi rất tốt với ta.”
Bạch Chiến Phong trong lòng tê rần, hắn biết, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại thì nỗi bi thương của nàng càng ngày càng sâu hơn, nếu không nàng sẽ không cười gượng như vậy. Hắn không thể làm gì cho nàng, chỉ có thể ở cạnh nàng, đợi cho thời gian chữa lành nỗi đau của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.