Tuyền Cơ nhìn hắn, chân thành nói: “Tuy là chuyện xảy ra trước đây ta không nhớ rõ, nhưng mấy ngày nay ta lại nhớ rất rõ ràng, ta biết ngươi thật tâm đối đãi ta, thành thân là chuyện của hai người, ta không thể để cho ngươi một mình gánh chịu.”
“Ta nói với cha ngươi, bảy ngày của ngươi, ta giúp ngươi quỳ một ít, ta có thể quỳ lâu chút nào, ngươi có thể bớt chịu khổ được chút đó.”
Âm thanh cuối cùng biến mất trong ngực hắn, khí lực trên tay hắn rất lớn, hắn ôm nàng rất chặt lấy nàng khiến nàng suýt không thở nổi.
Nàng vất vả tránh ra đã thấy ánh mắt hắn nóng rực, ngoài miệng lại mắng nàng: “Ngu ngốc!”
“Thêm một hai ngày đối với ta cũng không sao, ta có võ công, ngươi thì không giống vậy……..”
“Đại ca, võ vông giỏi, có thể bảy ngày không ăn cơm không uống nước sao? Theo lý mà nói, nhiều nhất chỉ ba ngày.” Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, hai mắt lóe sáng: “Võ công của ngươi có phải rất lợi hại hay không? Dạy ta đi?”
Bạch Chiến Phong bật cười, vốn muốn răn dạy nàng, bị nàng làm cho cười, muốn mắng cũng không được, vỗ vỗ vai nàng, nói: “Thân thể của ngươi không tốt, tập võ công cho khỏe mạnh cũng tốt, sau khi chúng ta ra ngoài, đại ca sẽ dạy ngươi.”
Hắn nói xong, đột nhiên nhớ lại vết thương trên người nàng, trên ngực thế mà lại có một vết thương do đao kiếm, hắn thở dài, ôm chặt lấy nàng.
“Ta sợ quỳ chưa chết thì đã bị ngươi siết ta chết trước”.
“Tuyền đệ, ngươi dựa vào người ta, đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873360/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.