Bạch gia đã ẩn nấp mấy trăm năm, thậm chí từ lâu đã thay đổi tên họ vốn có của mình vì vậy rất khó điều tra.
“Thương thế của ngươi như thế nào?” Hai người dựa sát vào nhau một lúc lâu, Tuyền Cơ nhịn không được bèn hỏi.
“Không có việc gì.”
Bị đâm tám nhát kiếm mà chỉ trong năm sáu ngày đã có thể khỏi hẳn sao? May mắn là Long Phi Ly trẻ tuổi, thân thể cường tráng vô cùng khỏe mạnh mới không tới nỗi bị chết nhưng thương thế vẫn còn rất nặng.
Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Ngươi lại gạt ta.”
“Ta gạt nàng làm gì chứ?”
Tuyền Cơ làm sao mà tin tưởng được, vừa định kêu hắn cởi áo ra cho nàng xem một cái thì trên cổ tay đột nhiên lành lạnh, nhìn lại thì thấy một hạt châu trong suốt trắng noãn.
“Đây là cái gì vậy?” Nàng hơi hơi tò mò.
Long Phi Ly giúp nàng cột chặt dây đeo rồi nói: “Nàng đã từng nói với ta hạt châu này là do cá chép trăm năm nhả ra. Dựa vào việc Mộ Dung Phái cũng nảy sinh lòng chiếm đoạt nó thì biết đó là một bảo vật. Ta sẽ không để cho bọn họ lại tiếp cận nàng cho nên đây là thời điểm trả vật này lại cho chủ nhân của nó.”
“Là bảo vật a? Vậy thì cho ngươi là được.” Lòng Tuyền Cơ tràn đầy vui sướng, liền muốn gỡ dây đeo trên cổ tay ra.
Nghe được lời của nàng, khóe miệng Long Phi Ly hơi nhếch lên, bởi vì là bảo vật, cho nên đều muốn tặng cho đối phương, tâm tư hai người đều như nhau, hắn nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873347/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.