Hắn nắm tay nàng đâm thanh kiếm vào chính ngực của mình. Tuyền Cơ vẫn không nhúc nhích nhìn máu đỏ tươi trào ra thấm ướt quần áo trắng tinh, tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng.
“Không cần!” Thanh âm khàn khàn từ cổ họng phát ra, trong lòng Tuyền Cơ lạnh lẽo một mảnh, nỗi sợ hãi giống như con bạch xà bò lên trên người, nàng xoay tay lại nắm lấy tay Long Phi Ly. Trên mặt Long Phi Ly vẫn nở nụ cười thản nhiên: “Thanh kiếm này làm bằng hàn thiết ngàn năm, nội lực của ta có thể chịu được ba nhát kiếm…”
“Không!” Tuyền Cơ sợ hãi liều mạng lắc đầu, cắn răng nhìn hắn miệng vết thương. Một nhát kiếm này hắn đâm vào rất sâu nàng không dám tùy tiện rút ra, nàng giận dữ nói: “Long Phi Ly ngươi điên rồi!”
Cũng không biết được là lực khí từ đâu đến mà nàng có thể giãy khỏi tay hắn, lo lắng nói: “Ta đưa ngươi đi tìm Cung đại phu, bây giờ chúng ta phải đi…”
Thân mình nàng lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, đau đớn làm cho hắn hơi hơi nhăn trán, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ từng chữ một: “Chỉ cần đâm thêm hai nhát kiếm nữa thì ta sẽ không thể ngăn cản nàng đi hay ở.
“Ngươi…” Tuyền Cơ vừa sợ vừa giận. Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi nàng. Tay hắn dính máu đỏ tươi, dòng máu uốn lượn ở trên mặt nàng như cành hoa.
Nàng làm sao còn đi được nữa? Mà lần này không đi thì nàng hiểu được quả thật sẽ không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873343/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.