“Trẫm tự chặt một cánh tay, ngươi thả người ra. Trẫm làm con tin của ngươi đảm bảo hai người các ngươi an toàn rời đi.”
Long Tử Cẩm hai mắt đỏ thẫm, cả giận nói: “Bổn vương trao đổi cùng các ngươi!”
Mộ Dung Lâm mừng rỡ liếc Như Ý một cái, cười duyên liên tục : “Giang sơn mỹ nhân, thì ra quan tâm tiểu mỹ nhân này không chỉ có mình Hoàng Thượng, nhưng mà ta cần cánh tay của Lăng Thụy Vương gia làm chi chứ?”
Trong giọng nàng còn có chút bỡn cợt, ngay lập tức lại lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng động thủ đi.”
Sắc mặt Như Ý trắng như tờ giấy, nước mắt rơi đầy mặt lẩm bẩm nói: “Hoàng Thượng không cần không cần… Sao ta lại hoài nghi người chứ?”
“Xin Hoàng Thượng cân nhắc!”
Mỹ nhân như ngọc, kiếm khí thì lại sắc bén, Long Phi Ly đã rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Đám người Hạ Tang nhìn nhau vừa sợ vừa vội, trong lòng lo lắng vạn phần. Trong chớp mắt tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Tuyền Cơ không có quỳ.
Mắt nhìn một lượt khắp bốn phía, cạnh vách núi đen còn có thi thể bọn ba người lão Tam; sói con cùng Bạch Tử Hư sớm đã không còn bóng dáng. Sói con… cũng không biết ra sao, có lẽ vừa rồi nàng không nên quay trở lại.
Cho dù hận nhưng lại vẫn yêu, làm sao có thể nhìn thấy hắn gặp khó khăn khổ sở?
Long Phi Ly,hãy để cho ta làm đố phụ của ngươi một lần cuối đi.
Một lần cuối cùng.
Mộ Dung Phái, Mộ Dung Lâm gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trong tay Long Phi Ly.
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873331/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.