Bên ngoài có động tĩnh, Tuyền Cơ bèn rời giường, quần áo cũ bị hắn xé rách, đã không thể mặc được nữa, nàng đến ngăn tủ lấy một bộ quần áo mặc vào, ngồi vào bàn bên cạnh.
Lát sau, ngoài cửa truyền đến một thanh âm, “Nương nương.”
“Vào đi.” Nàng vội cười cười làm cho biểu tình bớt cứng ngắc.
Điệp Phong và Thúy Nhi bưng thức ăn vào, dọn lên bàn, Thúy Nhi nói: “Nương nương, thân mình người có tốt lên chút nào không?”
Điệp Phong liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nở nụ cười kề miệng bên tai Thúy Nhi nhỏ giọng nói vài câu, Thúy Nhi sửng sốt, vẻ mặt đỏ bừng vụng trộm nhìn về phía Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ sao không rõ hai nha đầu này đang cười cái gì, cúi đầu nhìn cổ của chính mình, trên da tràn đầy dấu vết do hắn để lại. Nàng cười khổ, không tự chủ được lại xoa bụng của mình.
Ngày thường hắn đối với nàng không tiếc sức, vừa rồi mặc dù cũng mạnh mẽ chiếm đoạt nhưng lại lấy tay đỡ hai bên hông của nàng, không để cho toàn bộ sức nặng thân thể của hắn áp lên người nàng.
Hắn không nói một lời nào thì bỏ đi, đứa nhỏ này… Hắn định xử trí như thế nào? Lần này hắn buông tha nó, vậy lần sau thì sao?
Có lẽ nàng từng có lúc do dự, nhưng hiện tại nàng đã hạ quyết tâm: nàng muốn đứa nhỏ này, không thể để cho hắn giết chết nó. Cho nên nàng phải chạy trốn, không thể tiếp tục nấn ná.
Hai nha đầu hầu hạ nàng ăn tối, Tuyền Cơ nói: “Điệp Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873296/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.