Nàng chăm chú nhìn lại, phía trước là một cánh cửa lớn và mấy cánh cửa sổ, tất cả đều đang lắc lư, chắc đó là căn phòng chính.
Đột nhiên, bên trong có một tràng tiếng khóc rất nhỏ truyền đến, nàng kinh hãi che ngực, chỉ cảm thấy ruột gan nhảy loạn như muốn rớt ra ngoài.
Nàng kinh hồn táng đảm nhẹ bước đến phía trước, dưới chân lại chợt hụt hẫng, rơi thẳng xuống dưới, nàng chưa kịp la lên thì đã té xuống hố, chỗ tay chạm vào thấy đất hơi mềm còn có chút dính tay. Hình như nàng bị rơi xuống một cái giếng cạn. Trong lòng nàng kích động, nhưng không biết có nên lên tiếng kêu cứu hay là không, lại nhớ tới tiếng khóc dọa người vừa rồi.
Nàng một tay bưng kín miệng, vừa rồi ngã xuống hình như đã bị trật chân, tay kia chống xuống đất mượn lực đứng lên, lại đột nhiên đụng đến một vật gì đó, vật kia vừa cứng vừa mềm rõ ràng là có xương… Trong lòng nàng hoảng hốt, là tay người.
Nhanh tay bưng chặt miệng nàng mới không khiến nỗi sợ hãi trong lòng bật thành tiếng hét lớn.
Trong giếng này còn có người? Là người sống hay là người chết? Khớp hàm run run lợi hại, nàng lê cái chân bị thương nép người vào phía bên kia đáy giếng.
Lúc này, trên miệng giếng đã có thanh âm truyền đến.
“Nàng đâu?”
Thúy Nhi cả kinh, giọng nói thản nhiên của nam nhân này hình như có chút quen thuộc.
“Chắc là cô nương ấy còn chưa tới đây.” Một giọng nói khác nhỏ nhẹ đáp lại, thanh âm này có vẻ là của một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873284/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.