Nghe thấy tiếng gọi, Tuyền Cơ dừng chân lại, quay đầu lại thấy Ngọc Trí đang nhìn quanh, mắt nhìn về hướng Hạ Tang đã rời đi, dậm chân một cái rồi vẫn chạy tới chỗ của nàng.
Tuyền Cơ cười nói: “Nha đầu ngốc, không đuổi theo sao?”
Ngọc Trí cắn cắn môi, “Tẩu đã nghe thấy hết rồi à?”
Tuyền Cơ gật gật đầu, Ngọc Trí cụp mắt xuống nói: “Ta thật sự không có cố ý.”
Tuyền Cơ ôn nhu nói: “Muội biết hắn đối xử tốt với muội là được, không cần phải nói ra.”
“Ừ.” Ngọc Trí nói xong, lại khoác tay Tuyền Cơ cười hắc hắc, “Có đồ tốt tặng cho tẩu.”
Tuyền Cơ ngẩn người, tặng đồ… thì ra nàng ta kêu mình tới là vì việc này?
Ngọc Trí kéo nàng đi vào, vừa mới tiến vào phòng, nàng liền cười hi hi ha ha với với tỳ nữ đang đưa lưng về phía các nàng cúi người dọn dẹp bàn: “Chủ tử Tuyền Cơ của ngươi đến đây rồi, còn không mau lại đây?”
Tỳ nữ kia chấn động, đột nhiên xoay người, Tuyền Cơ vốn còn định cười mắng Ngọc Trí nói bậy cái gì, lúc này ngược lại lắp bắp kinh hãi, tiểu tỳ nữ cúi đầu cười tươi rói kia không phải là Thúy Nhi lúc trước hai tấn kéo không đi thì còn là ai?
“Công tử.” Thúy nhi hơi hơi nhìn lên, kêu một tiếng nho nhỏ, liền bước nhanh đi đến trước mặt Tuyền Cơ, cắn môi, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng.
Tuyền Cơ xoa xoa tóc của nàng, vừa mừng vừa sợ, “Ngọc Trí, sao Thúy nhi ở chỗ này ?”
Ngọc Trí mếu máo, cúi người nhỏ giọng nói bên tai nàng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873278/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.