Thực sự rất nóng, rất đau.
Chỉ là lúc theo Như Ý học, nàng đã nhiều lần chịu qua cảm giác này, chỉ hơi run run nhưng không kêu lên tiếng, có lẽ nhìn không đến mức khó coi.
Hơn nữa, cũng là do mình sai.
Cúi đầu, không nhìn ai, nàng lấy khăn tay ra, đặt lên tay hắn, lau sạch nước rớt trên mu bàn tay hắn.
Mi mắt của Từ Hi hơi hơi giật, nàng biết.
Xoay người nhặt mảnh vỡ dưới mặt đất lên.
Trách không được có câu cửa miệng ngọc nát ngói lành, ngọc này hóa ra còn chẳng bền bằng thủy tinh.
Mới đứng lên, tay lại bị người ta nắm lấy.
Nàng nhìn theo ánh mắt chăm chăm của người nọ, thấy trên mu bàn tay mình mấy vết sẹo mỏng.
Trong phòng không ai lên tiếng, không khí ngưng trọng. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, nhỏ giọng nói: “ Mạo phạm.”
Hắn mỉm cười không buông ra.
Trong lòng ê ẩm trằn trọc, cố nuốt nước mắt vào trong, cuối cùng nàng có thể hiên ngang ngẩng đầu.
Nhìn lên cùng lúc thấy lông mày hắn nhíu lại.
Còn chưa kịp thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, âm thanh của cấm vệ quân ngoài cửa lại truyền đến: “Úc tướng, Lâm đại nhân, Hạ hầu đại nhân đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Hắn quay ra liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, đi qua bên người nàng, ra đến cửa.
Cả đám người theo sau lưng hắn cùng đi ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ, dường như Thanh Phong thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Hạ Tang.
Hạ Tang dậm chân, thần sắc trên mặt khẩn cấp, “Hạ hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873207/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.