Chương trước
Chương sau
Tuyền cơ nghĩ nghĩ, lại mời người kia tới phòng trong nghênh tiếp, cũng không gọi người tiến vào hầu hạ, bao gồm cả Điệp Phong.

Người tới nhẹ nhàng tháo xuống áo choàng, hé lộ khuôn mặt kiều diễm.

Cát Tường.

“Cát Tường cô cô, cô cô muốn uống gì không?” Nói xong, nàng lại thầm mắng chính mình, bây giờ còn là ở thế giới hiện đại sao —— vị khách, cô muốn uống nước có ga, rượu hay nước lọc?

Vị cô cô này cũng có việc mới tới Tam Bảo điện đi.

Cát Tường khoát tay, cười nói: “Tạ ơn nương nương, không cần đâu ạ, nô tỳ tới chính là muốn đem Hà Phương đi, Niên tần nương nương, nô tỳ vừa rồi nhất thời mồm miệng không đúng gọi tục danh của nương nương, nương nương không trách tội thiết nghĩ là tốt lắm rồi.”

“Không có việc gì” Tuyền Cơ lắc đầu, ngẩn ra, lại nói, “Cô cô muốn tới mang Hà Phương đi?”

Cát Tường gật đầu mỉm cười.

“Vì sao?” Tuyền Cơ cảm thấy thật kỳ quái, trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi cô cô ở bên ngoài nói… Thứ cho Tuyền Cơ ngu muội, vừa rồi ta không hiểu lắm.”

Cát Tường khẽ cười cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn phía ngoài cửa sổ, giọng nói êm ái: “Nương nương muốn hỏi nô tỳ tất cả là hai vấn đề, thứ nhất là vì sao nô tỳ muốn đem nha đầu Hà Phương kia đi, thứ hai là nô tỳ mới vừa rồi bên ngoài quả là đã nói năng có chút mạo phạm.”

“Với vấn đề thứ nhất mà nương nương hỏi, Cát Tường chỉ muốn nói rằng, nếu nương nương đã hiểu, Hà Phương không cần thiết giữ lại ở chỗ này, nếu nương nương không hiểu, nàng ta càng không nên lưu lại.”
Khóe miệng Tuyền Cơ giật giật, nhịn không được muốn nói, nhưng lời nói của nàng ta thực cao siêu, mặc dù nàng không hiểu hết nhưng cũng rõ được đôi chút, rằng Cát Tường muốn đem Hà Phương đi, hơn thế, Hà Phương đi rồi là tốt nhất, đây là ý gì?
Cát Tường than nhỏ, “Có lẽ để nô tỳ nói nương nương hiểu vấn đề thứ hai trước đi.”

“Ừm.” Không biết vì sao, Tuyền Cơ căng thẳng trong lòng. Đột nhiên liền nhớ lại hoàng đế ở cung Hoa Âm đối với Cát Tường dường như không chỉ là thoáng nhìn.

“Từ xưa đến nay, trong cung, lớn nhỏ có rất nhiều chuyện đều là điều tra không ra ngọn nguồn, tựa như vị nương nương nào đột nhiên xảy thai, hoặc là vị nương nương nào bị hạ độc …” nàng nói đến điều này, dừng một chút.

Tuyền Cơ rùng mình, đột nhiên có phần hiểu được Cát Tường cô cô này đang muốn nói cái gì. Không phải vị nương nương nào khác, nàng rõ ràng là chỉ chuyện Thái Hậu bị hạ độc.

Hô hấp không khỏi hơi hơi dồn dập, thậm chí ngừng lại rồi hối hả.

Cát Tường thản nhiên nhìn nàng một cái, nói: “Thái Hậu nương nương thân thể bất an, không thể coi thường, nô tỳ cùng Như ý liền phụng ý chỉ, hộ giá Hoàng Thượng đến Thu Sơn bái tế tổ tiên, chuyện hạ độc này, cũng là khi hồi cung nghe người trong cung nói lại, nghe nói lúc ấy tự tay nương nương và nha hoàn của người dâng tiểu ấm lô cho Thái Hậu, Ngọc công công là người luyện công phu, miệng mũi mẫn cảm nhạy bén vô cùng, mà ấm lô kia bên trong cũng quả thật bị tra ra là có bỏ độc, một khi hít vào, độc khí liền phát tán.”

Tay chân lạnh như băng, đến giờ phút này, cuối cùng Tuyền Cơ cũng biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

“Trong cung có chuyện xảy ra dù vô cùng nhỏ, nhưng cũng có cách để bới móc ra, huống chi việc này lại liên quan tới Thái hậu nương nương.” Cát Tường nháy mắt, nói: “Nương nương, người thấy có phải không?”

Tuyền Cơ cười khổ, nói không chừng thì việc hạ độc là chính Thái Hậu nói ra, muốn giết người, lấy một cái cớ là đủ.

Cát Tường hạ thấp giọng tiếp, “Việc này tra ra, sẽ chẳng ai được yên ổn, nếu …”

Nàng ngừng lại, khóe miệng cong cong.

Tuyền Cơ cũng hiểu được ý tứ của nàng, nếu quả thật là Thái Hậu hạ độc chính mình, hoàng đế nên làm như thế nào? Nhưng trái lại, nếu như Cát Tường nói, người hạ độc chẳng phải chính là… Nàng nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

“Nương nương thật thông minh.” Cát Tường nhẹ giọng nói: “Ngày đó, nếu là nhiều ánh mắt cùng chứng kiến, là nương nương cùng nha hoàn của người đích thân quạt bếp lò, sự việc sao có thể đơn giản mà ngừng tại đây?”

“Nếu đã có mưu định thì không thể chỉ do một người làm, nhưng thường chủ nhân phạm tội, kẻ hạ nhân sao tránh khỏi liên can, nương hiểu điều này chứ?”

Tuyền Cơ cười khổ, nếu Cát Tường đã nói đến như vậy mà nàng còn không hiểu, thì nàng thật sự liền nên lấy khối đậu hủ mà đập đầu vào cho xong.

Nếu chủ mưu là chính mình, tiểu nha hoàn kia cũng phải chết, hoặc là, chính là…

“Tình cảm chủ tớ thân thiết tất nhiên làm lòng người cảm động, nhưng nếu vì một nô tỳ phạm tội mà đứng ra cầu xin, thì Thái hậu nương nương cùng nương nương các cung khác sẽ thấy thế nào?” Ánh mắt Cát Tường trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn như trước khẽ cười nói, “Việc này nếu giao cho Thái hậu xử lý…”

Tuyền Cơ đột nhiên sững lại, nhớ tới lúc đó ở trong rừng, nàng muốn con sói nhỏ bỏ chạy thật xa, khi đó có nói, “người chết không thể sống lại, giữ lại mạng sống của mình quan trọng hơn…” mà người nọ lại đối với nàng lạnh lùng trào phúng, “ra nàng cũng hiểu được?”
Giọng nói của Cát Tường đột nhiên vang lên, làm dứt dòng suy tưởng của nàng.
“Nô tỳ thấy, người không phải mang từ nhà mình đến tất nhiên có tốt có xấu, mà cho dù có là người do mình mang tới, nhìn bên ngoài là tốt, nhưng đối với người tốt phần lớn là do có mục đích. Tốt xấu đủ loại, ai có thể nói rõ ra được, quan trọng là nếu việc trong nhà mà không tự giải quyết được, thì khi giao thiệp với nương nương ở các cung khác, e là sẽ chịu thiệt nhiều.”
“Nương nương, lời Cát Tường nói có phần mạo phạm, kính mong nương nương không trách nô tỳ tội quấy rầy người. Nô tỳ cũng chỉ là muốn tốt cho nương nương, nô tỳ xin cáo lui.”
******
Tựa đầu vào thành thùng tắm, nhìn những cánh hoa lượn lờ trong nước, Tuyền Cơ miên man suy nghĩ tới xuất thần.
Nguyên lai nhìn bên ngoài có vẻ như tùy ý, mà bên trong lại ẩn bao điều huyền diệu. Ngay như Điệp Phong và Hà Phương, hai đại cung nữ tính tình hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng được đưa đến với dụng ý.
Việc trong nhà không tự giải quyết … Tuyền Cơ cười tự giễu, nàng quả là một chủ tử vô dụng, hoàng cung là nơi nào chứ, nếu ngay cả nô tài dưới trướng mình cũng quản không xong, không thể giúp đỡ cho mình thì nàng dù có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Nhớ rõ trước khi Cát Tường rời đi, nàng sốt ruột nắm tay nàng ta, hỏi vì sao người nọ lại phải tốn tâm tư như vậy.
Cát Tường liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt dị thường phức tạp. Đương nhiên nàng ấy không hiểu được nàng nhất thiết phải biết được đáp án.
Chỉ là, Cát Tường và Như Ý không phải đều là người của Thái hậu sao? Vì sao họ đều muốn giúp nàng?
Ánh mắt người nọ trong trẻo, nhu hòa như mặt nước lặng gió nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đột nhiên xuất hiện trong suy nghĩ của nàng, từ khi bắt đầu, nàng đều đối với hắn… Nàng cười khổ. Đột nhiên có tiếng của Điệp Phong ở bên ngoài bình phong truyền tới, “Nương nương, nô tỳ mang quần áo mới vào cho người thay được chưa ạ?”
Nàng thuận miệng trả lời, Điệp Phong khẽ mỉm cười đi đến, mang quần áo treo cẩn thận lên một cái giá, rồi đứng bên nói: “Làn da của nương nương thật đẹp, chẳng trách Hoàng thượng sủng ái người như vậy.”
Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại trên người Tuyền Cơ, giống như phát hiện ra điều gì đáng sợ, lập tức quỳ phịch xuống, sợ hãi lên tiếng, “Xin nương nương tha tội, nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy …”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.