“A Ly, em là ai? Chàng biết không?” Tuyền Cơ đột nhiên hỏi.
Hắn ngẩn ra, “Tiểu Thất?”
Nàng cười: “Vì sao là tiểu Thất?”
“Bởi vì nàng nói trong nhà nàng có bảy người, nàng đứng thứ bảy.” Trong mắt hắn hiện ra một nụ cười khẽ.
“Ừm, Tuyền Cơ cũng là tiểu Thất.”
Long Phi Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh dừng ở trên tay nàng, nàng cúi đầu nắm chặt tay áo hắn, lực tay đột nhiên rất lớn.
Hắn vốn là người lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng sự xuất hiện của nàng đã làm rối loạn cuộc sống của hắn, giờ phút này hắn cũng đã bình tĩnh trở lại. Cơ thể nàng vốn gầy yếu lại đang mang thương thế, hắn không muốn để nàng ở nơi này lâu hơn nữa.
“Trở về rồi từ từ nói.” Đến ôm lấy nàng.
Tuyền Cơ lại nói: “Cung Tuyết Tùng… Ừm, nàng và đứa nhỏ có khỏe không?”
“Ừm.” hắn tùy ý đáp lời, trong chốc lát, ngẩng đầu ánh mắt nhìn xa xăm.
“Vậy là tốt rồi.”
“Tốt rồi. A Ly, nhớ kỹ, không được quên …”
Đang muốn khiển trách câu nói đâu đâu của nàng, lại cảm thấy bàn tay kia nhanh chóng thả tay áo hắn, chậm rãi buông ra.
Dọc theo cẩm bào của hắn chậm rãi trượt xuống.
Chấn động, hắn cúi đầu nhìn, đã thấy nàng nhắm nghiền hai mắt.
Khóe miệng còn đọng lại nụ cười nhẹ như hoa.
Lãnh hương.
Chẳng phải nàng đã tỉnh lại rồi sao?!
Hắn không nói tiếng nào, nhìn khuôn mặt nàng.
Vòng vây cấm quân mở rẽ ra hai bên tạo thành một lối đi.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người nam nhân đó, sự việc xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873150/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.