Long Phi Ly, chàng còn yêu ta sao?
Nếu không yêu, vì cái gì lại hận đến như vậy? Nhưng nếu còn, sao ánh mắt lại quá lạnh lùng.
“Hoàng thượng, trong cung truyền gấp, long thai của nương nương cung Tuyết Tùng không ổn.”
Một giọng nói truyền vào, âm thanh hơi bén nhọn của thái giám, trong đó rõ ràng có lẫn một tia lo lắng.
Giọng nói mạch lạc, từ đó thấy rõ nội công của Từ công công rất thâm hậu. Nàng chỉ biết liều mình suy nghĩ cứng rắn để không bị lung lay, không để đau đớn trong lòng bóp nát trái tim mình.
Long Phi Ly sắc mặt hơi đổi, trở mình xuống giường.
Bóng lưng hắn dần xa, nàng nhìn theo, một ngụm máu dâng lên trong cổ họng, nàng cố nén giữ nó ở đó.
Rốt cục, hắn cũng đi ra khỏi nhà tù, không lưu lại dù chỉ một câu.
Kỳ thật, nàng còn muốn hỏi, chỉ một câu, thời điểm hành hình, chàng sẽ đến giám sát chứ?
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa đạp trên tuyết mà đi.
Nương nương cung Tuyết Tùng. Một điện bốn cung, cuối cùng tên của một nữ tử lại được hắn đặt thành tên của cung. Khánh Gia năm thứ mười bảy, hết thảy sau khi gió êm sóng lặng , hắn lập nử tử ấy làm sườn phi.
Vì thế, cung đấu quyền đấu, nữ tử kia chưa bao giờ bị cuốn, không phải đứng đầu sóng ngọn gió chịu khổ.
Nàng đó, hẳn là người hắn yêu nhất.
Ho ra một ngụm máu, đầu choáng váng, bụng đau như xoắn lại, thân dưới dính nhớp ẩm ướt. Nàng không dám nhìn xuống, sợ không chống đỡ nổi mà té
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873135/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.