Nghe vậy, nàng kia chậm rãi nâng đầu. Có kẻ hít khí. Người đó chẳng phải là người đã bị Hoàng thượng phế làm cung tỳ, Niên Tuyền Cơ. Trước đây khi Tuyền Cơ còn chưa khốn khổ như giờ, Hoa phi mặc dù cũng được sủng ái nhưng cũng không so được với nàng ta. Lúc này tuy có muốn cùng Tuệ Phi đấu đá tranh giành, nhưng chung quy lòng đố kị vẫn còn đó đã chi phối nàng, nói: “Tuệ phi muội muội nói có lý, người đâu, kéo hai tỳ nữ này xuống.” Hơn mười phi tần ngồi đó, mặc dù không thể so với Hoàng hậu cùng bốn vị quý phi nhưng cũng đều có địa vị, ngày trước sủng ái đều bị Niên phi chiếm hết, mưa móc không tới các nàng. Lúc này nhìn thấy Tuyền Cơ phải chịu hình, lòng ai cũng mãn nguyện tràn đầy. Tuệ phi cũng cả kinh, không nghĩ tới giờ phút này nữ nhân kia thạt đúng là oan gia[L8] . Nàng âm thầm liếc nhìn Hoàng đế, đã thấy hắn cùng Hoàng hậu nói xong điều gì, tựa như đang nói đến điều vui, khóe miệng Long Phi Ly khẽ mỉm cười, càng toát lên vẻ tuấn tú lãng dật, mà hết thảy bên này vẫn chưa để ý tới. “Đợi đã.” Giọng nữ nhu hòa vang lên, Tuệ phi còn tưởng rằng hoàng hậu ra tiếng ngăn lại, nhìn lại chính là Ôn Như Ý, cung nữ tổng quản bên cạnh Thái hậu. “Như Ý, hai nương nương đang dạy dỗ nô tài theo phép, nha đầu ngươi chen miệng cái gì?” Thái Hậu nhíu mày nói. Ôn Như Ý vội vàng bước khỏi hàng, nhìn lướt qua Hoàng đế cùng Hoàng hậu, lại quỳ xuống bẩm: “Dạ thưa Thái hậu nương nương, trượng hình này, nô tỳ thiết nghĩ ngàn lần không nên. Thân thể người đang có bệnh, các vị chủ tử vì người mà cầu phúc, lần này nếu làm hại đến tính mạng của hai tiểu tỳ này là chuyện nhỏ, cái nô tì lo sợ là ảnh hưởng đến phúc đức của Thái hậu, điều này thì vẫn là không nên.” Nàng nói xong, cắn môi nhìn Thái hậu. Thái hậu chớp mắt mà cười, chậm rãi nói: “Ai gia chẳng lẽ còn sợ mất phúc bởi hai kẻ tiện tỳ hay sao?” Lại chuyển hướng Long Phi Ly, “Hoàng Thượng, việc này người xem xử lý thế nào mới tốt?” Nàng nói chuyện, khinh liếc Tuyền Cơ một cái, trong mắt ám khí càng sâu. Tuyền Cơ chỉ cúi đầu. Long Phi Ly nhíu mi cười khẽ, “Việc này mẫu hậu làm chủ là được rồi.” “Theo như lời nha đầu Như Ý, hôm nay cũng là ngày lành, được rồi, liền miễn hình phạt này đi.” Thái hậu chậm rãi nói. Thái hậu nói vậy, Tuệ phi không dám nói thêm gì nữa, Hoa phi cũng không cố tình làm khó thêm, Ôn Như Ý quan sát nét mặt cùng lời nói của chủ tử, lập tức nói: “Thái hậu cùng Hoàng thượng đã khai ân, hai người các ngươi còn không nhanh mà dâng trà hướng Thái hậu nương nương, Hoàng thượng cùng các vị chủ tử mà nhận lỗi?” “Dạ, tạ Như Ý cô cô.” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói, nâng tiểu cung nữ cạnh bên bị dọa đến phát run đứng dậy. Ôn Như Ý cũng không chậm trễ, lập tức cho người rót trà, đưa tới tay Tuyền Cơ. Hoa phi bị Như Ý đoạt lời, trong lòng đang không vui, cười lạnh, “Niên phi Tuyền Cơ, sao trên tay ngươi lại bị sưng thũng một mảng hồng đỏ thế kia?” Nàng vừa nói, chúng phi liền lập tức hướng nhìn đến tay Tuyền Cơ, Tuyền Cơ vừa chuyển bồn hoa, ngón tay dính bùn đất, trên mu bàn tay lại đầy mụn nước, có nơi đã bị mưng mủ. Có vài phi tử che cái mũi, rất nhanh liền cười một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]