So với suy nghĩ của Đỗ Cận cũng không có gì khác biệt lắm, suốt buổi liên hoan đơn giản chỉ là một đám người vây quanh cùng nhau tâm sự xem ai sống tốt, ai có tiền.
Đàn ông thì so xe, phụ nữ thì ganh đua quần áo.
Còn có một số người thì khoe ông xã.
Người Chu Hiểu Viện gả đương nhiên sẽ không kém cỏi, Đỗ Cận đã từng gặp qua người đàn ông kia, thái độ đối với Chu Hiểu Viện dường nhưng rất tệ, Đỗ Cận nhìn Chu Hiểu Viện đứng ở cửa chào đón những bạn học cũ, có lẽ tình yêu cũng giống như uống nước ấm hay nước lạnh, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Bé gái trong lòng Chu Tĩnh tự mình chơi một hồi liền ầm ĩ buồn ngủ, Chu Tĩnh lấy áo khoác của mình choàng lên người bé, sau đó ôm ngang bé để bé ngủ.
“Hiện tại cậu không đi làm à?” Đỗ Cận hỏi Chu Tĩnh, ánh mắt nhìn thấy sau lưng Chu Tĩnh lại có thêm mười mấy người bạn học cũ đến, sau đó Chu Hiểu Viện đóng cửa phòng lại, đoán chừng người đã tới đông đủ.
Chu Tĩnh lấy tay vén sợi tóc trên mặt con mình ra sau, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của con nói: “Đi làm chứ, không đi làm sao có đủ tiền mua sữa cho con.”
Biết Chu Tĩnh nói giỡn, Đỗ Cận cũng không để trong lòng. Chỉ khẽ uống một ngụm trà: “Làm sao có thể? Ba của bé đâu?”
“Đi rồi. Từ khi mang thai bé con đã rời đi.” Chu Tĩnh nâng mắt nhìn về phía Đỗ Cận cười, giống như không nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô.
“Cậu không biết sao? Cũng đúng, nhiều năm không gặp cậu rồi.” Chu Tĩnh vẫn dịu dàng như trước, trong mắt Đỗ Cận lại cảm thấy cô ấy rất vĩ đại, chưa kết hôn đã sinh con, việc này phải cần bao nhiêu dũng khí.
Đỗ Cận nắm tay Chu Tĩnh nói: “Đứa nhỏ rất đáng yêu, cậu thực sự có phúc.”
Chu Tĩnh gật gật đầu, trong ánh mắt hơi ngấn lệ, nhưng vẫn làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, đem quần áo sửa lại một chút, thuận tiện lau đi nước mắt.
Đỗ Cận làm bộ không có nhìn thấy, lúc này cần phải cho cô ấy tôn nghiêm.
Chỉ là có vài người lại không nghĩ vậy.
“Chu Tĩnh, bạn trai cậu vẫn chưa trở về sao?” Chu Hiểu Viện bưng ly đi đến giữa Chu Tĩnh và Đỗ Cận, làm bộ quan tâm hỏi.
“Không, có việc gì à?” Sắc mặt Chu Tĩnh vô cùng bình thản, nếu là Đỗ Cận khẳng định cô không thể bình thản như vậy được, phải trải qua bao nhiêu mưa gió mới có thể ung dung như thế.
“Cũng không có gì, vài ngày trước mình nhìn thấy anh ta trong thành phố, mình tưởng rằng anh ta sẽ quay về tìm cậu chứ.” Chu Hiểu Viện cười như vô hại, nhưng Đỗ Cận rõ ràng cảm thấy một cỗ ác ý, giống như năm đó đem cô trở thành con vịt xấu xí để nhục nhã.
“Phải không?” Chu Tĩnh ôm con ngủ, ngay cả ánh mắt cũng không có ngẩng lên nói: “Anh ta có trở về hay không có quan hệ gì tới cậu, quan tâm như vậy không tốt lắm đâu?”
Chu Hiểu Viện cười ha ha hai tiếng, mặt mũi hơi không nén được giận, bạn nữ ngồi cùng bàn với Đỗ Cận nói: “Chu Tĩnh cậu đừng như vậy, Hiểu Viện cậu ấy cũng là có lòng tốt thôi mà.”
Chu Tĩnh không nói lời nào, Đỗ Cận nhìn cô gái kia, nở một nụ cười mỉm: “Bản thân mình cảm thấy Chu Tĩnh nói cũng không có gì sai, có trở về hay không đều là chuyện của người ta, quan tâm như vậy không tốt lắm đâu.”
Chu Hiểu Viện nhìn Đỗ Cận, vài năm không gặp, đúng là nhanh mồm nhanh miệng hơn nhiều.
Chu Hiểu Viện ngồi ở bàn bên cạnh Đỗ Cận, cô ta nhìn khuôn mặt Đỗ Cận uyển chuyển nói: “Đỗ Cận, cậu sang bàn bên đây ngồi đi.”
Tên Đỗ Cận bị Chu Hiểu Viện cố ý kêu to, Đỗ Cận đứng lên, nghe thấy những bạn học cũ khác nói nhỏ.
“Là Đỗ Cận đấy ư? Thật không nhận ra.”
“Bây giờ đẹp thật đấy…”
“Không biết có người yêu hay chưa?”
Đỗ Cận không để ý những người đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chỉ là khi nhìn Chu Hiểu Viện tha thiết quan tâm cô, Đỗ Cận có chút đau đầu.
“Này, người kia chính là con trai của ông chủ khách sạn, là bạn học cũ của tụi mình cậu còn nhớ không?” Chu Hiểu Viện chỉ vào một người đàn ông giới thiệu cho Đỗ Cận.
Đỗ Cận vừa mới ngồi xuống, liền nhìn theo phương hướng ngón tay Chu Hiểu Viện, nhìn một cái đã biết là một thiếu gia ăn chơi trác táng, mặc quần áo toàn hàng hiệu, tóc nhuộm ba loại màu, tai đeo hai ba cái khuyên tai. Thật là bộ dạng của một người trẻ tuổi ngông cuồng.
Bộ dạng thì đúng là người lớn đấy, nhưng mà ăn mặc thì…
Đỗ Cận thấy người đàn ông kia đang nhìn mình cười cười, cô cũng nhìn hắn ta một cái, sau đó Chu Hiểu Viện liền nhận được ánh mắt của người đàn ông kia.
Chương Mẫn dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Hiểu Viện: Cô gái này tôi rất vừa lòng, cô xem rồi làm đi.
Chu Hiểu Viện cười với Đỗ Cận càng thêm hòa ái dễ gần, cũng cho Chương Mẫn một ánh mắt: “Yên tâm đi.”
Chương Mẫn nhìn thấy Đỗ Cận ở cửa hàng, lúc ấy Đỗ Cận đang trò chuyện điện thoại Mục Khiêm Thư, cười vô cùng ngọt ngào. Chương Mẫn đứng nhìn Đỗ Cận cách đó không xa, từng cử chỉ của Đỗ Cận bị hắn thu hết vào mắt, hắn cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.
Sau đó hắn kể chuyện ngày hôm nay gặp cô trên trang QQ của trường, kèm theo cả ảnh chụp của Đỗ Cận. Chu Hiểu Viện nhìn thấy, đây không phải là Đỗ Cận vừa mới gặp hôm nay sao? Lời nói của Chương Mẫn động đến suy nghĩ của cô ta, Đỗ Cận là vịt xấu xí thì vẫn nên là vịt xấu xí, dựa vào cái gì chỉ thay đổi một bộ quần áo đã nghĩ giả làm thiên nga trắng.
Chu Hiểu Viện thừa nhận bản thân không muốn nhìn thấy Đỗ Cận sống tốt, cô vốn muốn thừa dịp họp lớp để khiến cho Đỗ Cận biết rằng cuộc sống của cô chỉ là tầng lớp thấp hèn, hiện tại Chương Mẫn đưa ra ý muốn này cô đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng thật sự cô ta muốn nhìn xem Đỗ Cận sau khi bị Chương Mẫn chơi đùa còn có thể thanh cao bao nhiêu.
Vì thế liền có buổi họp lớp này.
Một số người biết rõ đây là thủ đoạn tán gái của Chương Mẫn, người không biết chuyện thì đến dự náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem cuộc sống của những người bạn học cũ có tốt hay không.
Hiển nhiên Đỗ Cận thuộc loại thứ ba, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn bạn học.
Nhưng dù hiểu rõ tình hình cũng sẽ không vạch trần, xã hội này chính là như vậy, có ai không thích xem trò vui.
Đỗ Cận nhìn Chương Mẫn đứng dậy, tay bưng ly rượu: “Nhiều năm không gặp, chúng ta cạn một ly nhé.” Nói xong dùng ánh mắt trêu chọc Đỗ Cận.
Đỗ Cận trừng mắt nhìn: “Tôi không uống được rượu, nếu không thì lấy trà thay rượu vậy.”
Chương Mẫn vừa nghe vậy sao có thể bằng lòng, không uống rượu thì làm sao có thể thực hiện bước tiếp theo.
Đỗ Cận lại cầm lấy bình trà trên bàn, rót một ly đầy, ngửa đầu uống cạn: “Cạn trước.”
Chương Mẫn vẫn đứng yên như cũ, Chu Hiểu Viện chọc chọc cánh tay Đỗ Cận: “Đỗ Cận, cậu như vậy thật không nể mặt rồi.”
Đỗ Cận che miệng, giống như rất kinh ngạc: “Thật à? Nhưng mà mình thật sự không uống được rượu.” Đỗ Cận nói xong dùng ánh mắt trong veo như nước nhìn Chương Mẫn: “Bạn học này, cậu để ý à?”
Chương Mẫn nhìn ánh mắt kia của Đỗ Cận, không vui trong lòng giảm đi nhiều: “Được rồi, không uống thì không uống, tôi uống!”
“Tốt lắm! Tửu lượng của Chương Mẫn thật giỏi.” Cả bàn nịnh nọt Chương Mẫn, chỉ có Đỗ Cận là khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ.
“Đỗ Cận, cậu cảm thấy Chương Mẫn thế nào?” Chu Hiểu Viện nhìn sự thanh cao của Đỗ Cận liền một bụng tức giận, càng muốn xé nát sự thanh cao của cô.
“Cái gì thế nào?” Đỗ Cận giả bộ không rõ ý tứ của Chu Hiểu Viện, kỳ thật vừa nhìn thấy Chu Tĩnh khi nãy cô đã biết mục đích của buổi họp lớp này.
Chỉ là cô có tài cán gì, cư nhiên vì cô mà tổ chức một cuộc họp lớp. Đương nhiên Đỗ Cận biết tính phong lưu của Chương Mẫn, tuy sắc mặt cô vẫn thản nhiên như trước, nhưng thật ra cô rất hiếu kỳ, bọn họ sẽ bày trò gì đây.
“Đỗ Cận à, tuy rằng cậu nói là có người yêu rồi, nhưng việc đó thì thế nào, nhiều lựa chọn luôn không thiệt thòi, cậu nói đúng không?” Chu Hiểu Viện giảng giải tình chân ý thiết, Đỗ Cận cũng nghe rất nghiêm túc. Thực ra cô làm sao không biết được ý nghĩ trong lòng cô ta? Cô ta đơn giản là muốn xem cô bị chê cười mà thôi.
“Không cần, mình không định sẽ bắt cá hai tay.” Đỗ Cận lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, thức ăn trên bàn cũng không động.
“Ơ kìa, ai nói cậu bắt cá hai tay, nếu cậu thật sự không bỏ được bạn trai, vậy cùng Chương Mẫn tình một đêm thử xem, dù sao ngươi tình ta nguyện cũng không chịu thiệt gì.” Chu Hiểu Viện nói càng ngày càng điên cuồng, Đỗ Cận nghe xong sắc mặt liền lạnh xuống.
“Hai người đừng tán gẫu một mình như vậy, cũng phải trò chuyện với chúng tôi chứ.” Một bạn nam ngồi ở bên cạnh khiển trách Chương Mẫn, ánh mắt cũng nhìn Đỗ Cận từ trên xuống dưới.
Đỗ Cận chịu đựng lửa giận trong lòng, ngược lại cười ra tiếng: “Chúng tôi thì có tán gẫu cái gì, nhưng mà Hiểu Viện nói rất tán thưởng Chương Mẫn đấy.”
Sắc mặt Chu Hiểu Viện có chút cứng ngắc, kéo khóe miệng cười nói: “Ha ha, Đỗ Cận thật biết chọc cười.” Chu Hiểu Viện kết hôn mọi người đều biết, ông xã cô ta là ai mọi người cũng đều biết. Lời này nếu rơi vào tai chồng của cô ta, Chu Hiểu Viện vừa nghĩ đã phát run.
Đỗ Cận lạnh mặt nhìn Chương Mẫn và biểu tình cứng ngắc Chu Hiểu Viện chậm rãi nói: “Không có sao? Vừa rồi không phải cậu còn nói cảm thấy Chương Mẫn tướng mạo đường đường, ngũ quan anh tuấn sao?”
“Phụt…” Có một bạn học vừa nâng ly uống liền phun ra, sau đó vài người khác đều nhao nhao cười nói: “Đỗ Cận hài hước thật đấy.”
Sắc mặt Chương Mẫn bực tức, ánh mắt bất an.
“Nhưng mình nói thật mà, lúc trước mình còn nhìn thấy hai người ở trong một khách sạn, cả hai không phải…” Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ trong đó tất cả mọi người đều sáng tỏ, ánh mắt nhìn hai người kia cũng biến đổi.
“Đứng nghe cậu ta nói bậy, tôi không có!” Trong mắt những bạn học khác Chu Hiểu Viện lúc này chỉ là đang ngụy biện. Nhất là sau đó cô ta còn nhìn về phía Chương Mẫn, càng giấu đầu hở đuôi.
Trong lúc mọi người ồn ào, Đỗ Cận chỉ nhàn nhã bưng tách trà lên, hướng về phía Chu Tĩnh gật gật đầu.
Cuối cùng Chu Hiểu Viện thật sự ngồi không yên, quay đầu chạy lấy người. Chương Mẫn nhìn mọi người cũng rời đi. Trong mắt mọi người càng tin chắc rằng hai người họ có chuyện mờ ám.
Buổi họp mặt kết thúc trong trầm mặc, mọi người xem xong tuồng kịch, cũng đứng lên chuẩn bị rời đi. Trong lòng Đỗ Cận vui sướng, nhìn Chu Tĩnh cố hết sức ôm đứa nhỏ, cô liền xung phong giúp đỡ.
Chu Tĩnh đem đứa nhỏ giao cho Đỗ Cận, vừa mới ôm một giờ, cánh tay đã mỏi muốn chết.
Chu Tĩnh đeo túi, đi theo phía sau nhìn Đỗ Cận ôm con mình.
“Cậu làm sao biết được chuyện của hai người bọn họ?” Đỗ Cận nhìn thấy sắc mặt kinh hoảng của Chu Hiểu Viện cảm thấy vô cùng vui sướng, quả nhiên suy nghĩ của cô vẫn có chút xấu xa.
“Tình cờ nhìn thấy thôi.” Chu Tĩnh chỉ chỉ phía trước một ngôi nhà ở: “Mình đến rồi, cảm ơn cậu.”
Đỗ Cận đưa đứa nhỏ cho Chu Tĩnh, lắc đầu: “Mình mới phải nói cám ơn cậu, nếu không nhờ cậu, mình hiện tại phỏng chừng bị chuốc say khướt rồi.”
Chu Tĩnh ẵm đứa nhỏ, ánh mắt lập tức nhu hòa không ít, dặn Đỗ Cận: “Phụ nữ một mình ở bên ngoài cần cẩn thận nhiều hơn.”
“Ừ.” Đỗ Cận nhìn bóng lưng Chu Tĩnh biến mất hẳn mới thu hồi ánh mắt, vừa mới quay người rời khỏi liền phát hiện có một người đang đứng ở góc tường. Cô nhìn kỹ, là một người đàn ông, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm phương hướng Chu Tĩnh đi vào, trong lòng Đỗ Cận có chút hiểu rõ, có lẽ đây là người đó của Chu Tĩnh.
Trên đường trở về Đỗ Cận gọi điện thoại cho Mục Khiêm Thư, báo cáo hành trình hôm nay, thanh âm trầm thấp của Mục Khiêm Thư truyền đến, Đỗ Cận cảm thấy bóng đêm cũng bắt đầu mê người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]