Nam tước Griffin hoàn toàn trái ngược với một người giỏi giao thiệp như huân tước TelaZeni.
Ông ta cũng không phải rất anh tuấn, giữa chân mày có vết nhăn, một bộ dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Nam tước Griffin cũng không có tự mình ra nghênh tiếp ba người, mà là để quản gia mời họ vào phòng khách.
Vị tiên sinh này cũng không nói tiếng Trung, chỉ lúc giới thiệu Từ Cửu Chiếu mới lên tiếng chào hỏi, còn lại là ngồi nghe mọi người trò chuyện.
Từ Cửu Chiếu cũng không muốn cùng Griffin nói chuyện phiếm, người này rõ ràng không phải là một đối tượng tốt để trò chuyện. Ông ta cứng nhắc, bảo thủ, rất theo khuôn phép, đây cũng xem như là một niềm tự hào. Thậm chí Từ Cửu Chiếu còn cảm thấy vị Nam tước tiên sinh này còn giống người của mấy trăm năm trước hơn cả cậu.
Nam tước Griffin tuân theo lễ nghi, cũng không có trực tiếp dẫn bọn họ đi xem đồ vật, ngược lại là sau khi chiêu đãi bọn họ một buổi trà chiều, mới đứng dậy hướng về phòng cất giữ đi đến.
Tầm nhìn bên trong lâu đài có chút mờ tối, cửa sổ lại hẹp dài, lấy ánh sáng cũng không tốt.
Dọc theo đường đi chỉ là trầm mặc, thân là chủ nhân, Nam tước Griffin cũng không có ý tứ giới thiệu cho bọn họ.
Tương Hãn lui về phía sau một chút, để Ngô Diểu đi theo bên cạnh Nam tước, còn mình thì lặng lẽ kéo tay của Từ Cửu Chiếu.
Một khắc kia tay hắn nắm lấy tay cậu, tim của Từ Cửu Chiếu bắt đầu gia tăng tốc độ, trên mặt bắt đầu khô nóng.
Cậu cũng không biết tại sao gần đây mỗi khi cùng một chỗ với Tương Hãn, đối phương đụng chạm cậu, hôn môi cậu luôn luôn gây cho cậu loại cảm giác bối rối.
Rõ ràng bọn họ đã làm chuyện thân mật với nhau, nhưng chỉ cần cầm tay như vậy, lại làm cho tâm cậu rung động, thậm chí có những suy nghĩ đen tối.
Cũng may trên mặt Từ Cửu Chiếu đã làm công phu tốt lắm, có thể duy trì bộ dáng đạo mạo, khiến Tương Hãn vô pháp biết được loại phản ứng thẹn thùng này.
Cậu biết cậu không nên như vậy, Nam tước và Ngô Diểu đang đi ở phía trước, ở đây cũng không cởi mở như ở đường phố bên Pháp, để cho người ta thấy hai người tay trong tay, Từ Cửu Chiếu xấu hổ vô cùng.
Trong lòng cậu biết cậu cần phải bỏ tay của Tương Hãn ra, nói cho hắn biết phải thu liễm một chút. Nhưng cố tình tay của cậu lại cầm tay của đối phương thật chặt, thậm chí cuốn lấy ngón tay sít sao.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy hết sức may mắn vì nơi này mờ tối, còn Tương Hãn cũng không quay đầu lại.
Xuyên qua hành lang, lên lầu ba, bọn họ tới một góc trong lâu đài.
Mở cửa phòng, Nam tước Griffin đại khái là nói một câu mời vào, mọi người liền đi vào trong phòng.
Gian phòng rất lớn, khoảng cách từ sàn lên trần nhà cũng rất cao, bởi vì hướng về cửa sổ nên trong phòng rất sáng. Nhưng Griffin vẫn mở đèn, để chắc chắn bên trong phòng sáng hơn, không có góc nào âm u cả.
Căn phòng này là nơi chuyên môn dùng để trưng bày đồ cất giữ của nhiều thế hệ Nam tước, trong phòng phương tiện trưng bày rất nhiều, chỉ bất quá bây giờ bên trên cái giá trưng bày rất thưa thớt, nhìn ra được Griffin đang cực lực muốn đem từng cái giá lấp đầy.
Bất quá, vì sao ông ta không dọn một ít cái giá ra ngoài, hoặc là đổi một căn phòng khác chứ?
Từ Cửu Chiếu không có cách nào lý giải vì sao Griffin lại cực lực duy trì điều này, khi ba người nói chuyện, ánh mắt Từ Cửu Chiếu quét ở trong phòng một lượt. Sau đó cậu nhìn thấy mục tiêu của chuyến đi này đang ở trên cái giá để gốm sứ Trung Quốc.
Liếc nhìn lại, chỉ cảm thấy một màu xanh ngọc như mới được gột rửa, nơi nơi xanh tươi.
Chân Từ Cửu Chiếu không giữ được khống chế đi tới. Lúc đầu Ngô Diểu chỉ nói có thể là Phong Diêu, bởi vì hắn chỉ có thể đoán được đây là phong cách đặc thù hết sức rõ ràng của thời Đường. Còn về sắc men, lúc Ngô Diểu về nước đã cố ý đi xem bình tứ giác Phong Diêu được trưng bày ở Bác Cổ Hiên, hai màu men rất giống nhau. Hắn mới thấy qua không có bao lâu, căn bản không có khả năng nhớ sai.
Vì sao nói nó là phong cách thời Đường, bởi vì theo truyền thuyết Sài Diêu kỳ thực chính là do Hậu Chu Sài Thế Tông ra lệnh kiến tạo, thời gian tồn tại cực kỳ ngắn, nhưng cũng có người nói diêu khẩu này là do hư cấu chứ không có tồn tại. Bởi vì khi đó điều kiện không có ổn định, phong cách đồ sứ từ thời Đường kéo dài xuống không có tiến bộ gì rõ ràng.
Vào thời Đường chùa chiền được xây dựng rất rầm rộ, có rất nhiều khí hình đồ sứ liên quan đến Phật giáo.
Vật trước mắt Từ Cửu Chiếu cũng như vậy.
Đó là một đôi Hoa Cô (một dạng bình cắm hoa (hoặc trang trí) có hình dáng như cái li (cốc) có chân – phổ biến vào những năm đầu nhà Thanh). Lúc ban đầu Hoa Cô được làm bằng đồng dùng để đựng rượu, sang thời Hán Đường bắt đầu lưu hành dùng gốm sứ mô phỏng Thanh Đồng khí.
Hoa Cô này có đặc thù rõ rệt của Thanh Đồng khí. Miệng lộ ra bốn phía, cổ dài, đáy bằng. Toàn thân là sắc xanh da trời thanh nhã u thúy. Vừa nhìn qua chỉnh thể, Hoa Cô này có vẻ rắn rỏi trang nhã, lộ ra mười phần cổ xưa lại rất phú quý.
Thời hậu Đường, phật giáo rất thịnh hành, Hoa Cô thuộc về cung khí (chỉ những vật thờ cúng) dùng để tế tự trước phật.
Nếu như nói cái khác, Từ Cửu Chiếu có thể sẽ nhận sai, nhưng đối với Hoa Cô này tuyệt đối sẽ không nhận sai, bởi vì cậu chính là dựa theo vật phẩm gốc do Đào Kim đưa tới phỏng chế mà thành!
Hơn nữa, vật này không giống với những vật bị cẩm y vệ phá hủy hay bị người đánh cắp trong khố phòng, Từ Cửu Chiếu nhớ rất rõ ràng, đôi Hoa Cô này là bị Đào Kim phái người lấy đi.
Từ Cửu Chiếu nhất thời kích động, giơ tay lên hướng về Hoa Cô đang trưng bày ở cái giá vuốt ve.
Nhưng mà cậu vừa vươn ra tay đã bị người chặn lại, chờ Từ Cửu Chiếu phục hồi tinh thần, mới phát giác Tương Hãn không biết khi nào đã đi đến bên người của cậu, đem tay cậu đè xuống.
Từ Cửu Chiếu kích động quên mình, Tương Hãn đương nhiên không có khả năng để Từ Cửu Chiếu thất thố.
Hắn dùng tiếng Anh nói mấy câu với Griffin, Griffin chỉ mỉm cười rất nhẹ, giơ tay lên mời bọn họ tự nhiên.
Lúc này Tương Hãn mới tự tay nâng Hoa Cô lên: “Bây giờ em có thể xem những gì em muốn.”
Từ Cửu Chiếu bật cười, mới vừa rồi bị Tương Hãn cắt ngang động tác, cậu mới bình tĩnh lại.
Từ Cửu Chiếu đưa tay cầm lấy, một tình cảm ấm áp theo nơi chạm vào xuyên qua lòng bàn tay của cậu.
Từ Cửu Chiếu nhất thời kinh ngạc, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, đối diện cũng không có cửa sổ, cho nên cũng không phải do ánh mặt trời chiếu vào.
Chuyện này tựa hồ cũng không phải là lần đầu tiên. Bạn đang
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]