Nhất thời trong thư phòng im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Lúc đầu Tương Bình Kiến, Tương Bình Lệ được gọi vào trong thư phòng có hơi kích động, nhưng bây giờ đều thừ người ra.
“Cha, sao người lại nói như vậy.” Tương Bình Lệ mất tự nhiên nở nụ cười, “Chúng ta làm sao sẽ vì vậy mà xa lạ với người, vậy cũng không đúng rồi.”
Tương Bình Kiến so với Tương Bình Lệ trả lời lưu loát hơn: “Cha! Người yên tâm đi, cho tới bây giờ con cũng không có ý nghĩ gì. Con biết đều là do con trước đây không hiểu chuyện, trốn tránh trách nhiệm trong nhà, bỏ lỡ mấy năm tình cảm cha con. Người đồng ý tha thứ cho con, con cũng đủ hài lòng rồi.”
Tương Bình Kiến tỏ thái độ rõ ràng như thế khiến trên mặt lão gia tử dễ nhìn hơn một ít, Tương Bình Lệ thấy thế cũng nói theo: “Hơn nữa, vẫn là anh ba cùng A Hãn hiếu thuận ở bên cạnh người, theo tình lý mà nói để lại cho họ là phải, tụi con sẽ không suy nghĩ nhiều.”
Tương Vệ Quốc nhìn thoáng qua đứa con lớn nhất cùng con gái út, thằng lớn nói là lời thật lòng, tính tình đứa con trai này ông cũng coi như hiểu rõ, tốt hơn những đứa kia. Thế nhưng con gái từ nhỏ là dạng gì ông không phải là không biết, có thể nói lời ba phần thật tình cũng không tệ.
Nhưng mà cũng may con gái nhát gan, có thể làm được mặt ngoài là đủ rồi. Lời ông đã nói ra, sau này nếu có tranh chấp gì, cháu trai cũng không đến mức chịu thiệt.
Rốt cuộc cũng là người già, Tương Vệ Quốc vẫn mong muốn có con cái làm bạn bên người, tuy rằng con thứ không đúng, nhưng con lớn và con út cũng không phải không thể tha thứ được.
Nói xong việc này, Tương Vệ Quốc còn nói đến Tương Bình Khang, theo ý tứ của ông là không cho phép bọn họ tiếp tục lui tới, thế nhưng ba anh em thân thiết như vậy, làm sao có thể không có quan hệ chứ, nhưng cũng chỉ có thể ở trước mặt lão gia tử đáp ứng.
Chuyện này cũng không vui vẻ gì, sau khi nói xong ba người ra khỏi phòng.
Tối nay là đêm trừ tịch, người trong Tiểu Dương Lâu lên đến 17 người. Nhưng nhà này thuộc khu cấp cao thời dân quốc, 17 người vẫn đủ chỗ.
Hôm nay Tương Bình Kiến đã lên chức ông nội, ông có ba người con, trong đó con trai và con gái lớn đã lập gia đình, con trai út đang yêu đương cũng sắp kết hôn.
Tương Bình Lệ có hai người con gái, con lớn đã kết hôn, con út vẫn còn độc thân.
Trong lầu cháu của Tương Bình Kiến vui sướng nô đùa khắp nơi, khó có được trong nhà lại tràn đầy sinh động như vậy.
“Ông trời của ta -“. Ngồi ở phòng khách xem ti vi, Từ Cửu Chiếu ôm lấy bồn cảnh trang trí bên cạnh ghế sa lon, hai cậu bé năm sáu tuổi chạy tới đụng phải giá gỗ khiến bồn cảnh lắc lư.
“Không sao, không cần phải để ý.” Tương Hãn giương mắt nhìn cậu một cái, “Bên trong là plastic, ngã cũng không sao.”
Từ Cửu Chiếu im lặng đem bồn cảnh trả về: “Con nít bây giờ cũng quá ầm ĩ rồi.”
Khi đó cậu nào dám ở trong phòng chạy nhảy như thế, nếu làm vậy đã sớm bị cha mẹ dạy dỗ.
Tương Hãn nở nụ cười: “Trẻ con bây giờ đều rất quý giá, mỗi người đều rất cưng chìu, cũng không phải đứa nào cũng quậy như thế.”
Ba đứa cháu của Tương Bình Kiến vừa tới thì tương đối nhu thuận, đến khi quen thuộc hoàn cảnh thì hoàn toàn bại lộ bản tính nghịch ngợm.
Vợ chồng con trai lớn và vợ chồng con gái của Tương Bình Kiến lúc đầu cũng quản giáo tụi nhỏ, thẳng đến khi Tương Vệ Quốc lên tiếng “Cứ để bọn nhỏ chơi đùa, năm mới mà, náo nhiệt càng tốt.” Lúc này bọn họ mới không câu nệ bó buộc nữa.
Tương Hãn cũng biết sẽ có chuyện như thế, đã sớm kêu quản gia đem mấy vật quý cất vào bên trong, đồ trưng bày bên ngoài đều là vật không đáng tiền.
Cũng may ba đứa bé cũng chỉ là nô đùa ầm ĩ, lúc chơi đều biết hỏi người lớn trước, chưa tính là quá mức.
Phụ nữ có chồng đều tụ tập trong phòng bếp làm cơm tất niên, còn nam nhân thì ở trong phòng nói chuyện phiếm, xem ti vi, đánh bài chơi cờ.
Sau lưng Tương Hãn bày một cái bàn vuông, mấy người ngang vai vế đang đánh mạt chược, tiếng xào bài làm cho trong phòng có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Dáng vẻ tràn ngập nhân khí như thế, ở Tiểu Dương Lâu là rất hiếm thấy. Thấy Từ Cửu Chiếu nhìn bên kia chơi mạt chược, Tương Hãn tiến tới: “Em muốn chơi mạt chược không?”
Từ Cửu Chiếu đẩy hắn ra: “Em không biết chơi.”
Tương Hãn không lui, lại sáp tới: “Vậy em chơi cái gì? Bài tú lơ khơ?”
Những loại hoạt động tiêu khiển như đánh bài này, cho tới bây giờ Từ Cửu Chiếu cũng chưa từng tiếp xúc qua: “Bài tú lơ khơ em cũng không biết.”
Tương Hãn tò mò nhìn cậu: “Em chưa bao giờ đánh bài tú lơ khơ sao?” Bài tú lơ khơ xem như là hoạt động tiêu khiển cơ bản, ít nhất những đứa trẻ của cô nhi viện cũng có thể chơi mà.
Từ Cửu Chiếu dừng một chút, buộc lòng phải nói: “Bọn họ chơi, nhưng em không có chơi qua.”
Thấy Từ Cửu Chiếu không muốn nói, cho là cậu có hồi ức không tốt, Tương Hãn liền săn sóc không hỏi nữa, hắn đưa tay xuất ra một bộ bài mới: “Anh dạy em.”
Từ Cửu Chiếu cũng muốn học một chút: “Được.”
Ngồi bên cạnh buồn chán nhìn anh rể và anh trai đánh bài, tiểu nhi tử của Tương Bình Kiến là Tương Phong vừa nhìn bên này cũng bày bài ra, lập tức tới ngồi ở trên ghế sa lon: “Đến đây đến đây, chúng ta cũng đánh đi, anh sắp buồn chết rồi.”
Tương Hãn là chủ nhà, Tương Phong là khách, mặc dù không thích thế giới hai người bị quấy nhiễu, nhưng Tương Hãn lại không thể vắng vẻ lạnh nhạt khách được.
Ba người cùng nhau chỉ có thể chơi đấu địa chủ (= tú lơ khơ). Tương Hãn giảng giải quy tắc trò chơi cho Từ Cửu Chiếu một phen, lại cho cậu chơi thử vài bàn, thấy cậu từ từ hiểu được, ba người liền bắt đầu chơi.
Mặc dù Từ Cửu Chiếu rất chậm, thế nhưng vận khí lính mới thường thường rất vượng, hơn nữa Tương Hãn lại cố ý nhường nhịn, bị hai nhà đánh một nhà, Tương Phong bị đánh rất thảm.
“Ngao – tại sao anh luôn luôn thua chứ!” Tương Phong không cam lòng bỏ lại bài trong tay, đếm mấy viên hạnh nhân lớn đưa cho Từ Cửu Chiếu.
“Đại khái là do vận khí anh không tốt thôi.” Tương Hãn hời hợt nói: “Không phải nói thường thường người lần đầu tiên lên bàn vận khí đều rất tốt sao?”
Từ Cửu Chiếu giống như đã nhìn ra cái gì, cậu nhẹ liếc mắt nhìn Tương Hãn, Tương Hãn ý vị thâm trường trả về cho cậu một nụ cười.
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này Tương Phong đem móng vuốt hướng về số hạnh nhân không còn nhiều lắm bảo vệ: “Chú có ít như vậy, các cháu không nên lấy a!”
Một bé gái bốn tuổi lên án nhìn hắn: “Nhưng tất cả mọi người đều lấy hết rồi.”
Tương Phong rất không biết xấu hổ che chở hạnh nhân của mình: “Vừa rồi cháu đã có một bọc to, giờ còn muốn lấy của chú! Cái anh trước mặt kia kìa, anh ấy có nhiều lắm í.”
Cô bé ngại ngùng, biết rõ trước mặt Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu có khá nhiều, thế nhưng lại mắc cỡ đi lấy.
“Lại đây, anh cho em.” Từ Cửu Chiếu lấy một lượng lớn hạnh nhân đưa cho cô bé.
Cô bé ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh.”
“Phải kêu là chú, biết chưa?” Tương Hãn nhẹ xoa cái đầu nấm của cô bé.
“A, cám ơn chú.” Cô bé ngây thơ nhìn Từ Cửu Chiếu ngoan ngoãn kêu một tiếng, sau đó chạy đi.
“Em cũng không ngại để cho người ta kêu mình già đi nhỉ.” Tương Phong nhìn thoáng qua Từ Cửu Chiếu, “Tiểu Từ vẫn chưa tới 20 mà phải không?”
” Qua năm là hai mươi rồi ạ.”
“Cũng không lớn.” Tương Phong thì thầm một tiếng, sau đó hắn nhìn Tương Hãn nói rằng: “Anh nhớ hình như anh và A Hãn bằng tuổi phải không?”
“Ừ, nhưng em nhỏ tháng hơn anh.” Tương Hãn quăng một đôi bài.
“Có đối tượng chưa? Dự định lúc nào kết hôn?” Tương Phong nhíu mày một cái, cũng quăng một đôi.
Tương Hãn dừng một chút ngước mắt nhìn Từ Cửu Chiếu, thấy lông mày Từ Cửu Chiếu khẽ nhíu.
Tương Hãn không thể làm gì khác hơn là nói: “Đối tượng chưa nói tới, chỉ là là có thích một người.”
Tương Phong hồn nhiên bất giác nói rằng: “Vậy em cần phải tóm cho chặt a, bây giờ yêu đương kết hôn càng ngày càng khó. Bất quá lấy điều kiện của em, hẳn là rất dễ đi?”
Tương Hãn mơ hồ lên tiếng, sau đó quăng bài đem Tương Phong bạo tạc vô cùng thê thảm. Nhất thời Tương Phong liền không để ý tới việc phát triển tình huynh đệ này nữa.
Nếu như đêm nay Tương Phong bắn cho hắn phát đạn đầu tiên, thì lúc cơm tất niên cô của Tương Hãn lại cho hắn phát thứ hai.
“Tiểu Từ sang năm hai mươi rồi đúng không?” Tương Bình Lệ thân thiết hướng về phía Từ Cửu Chiếu ngồi ở đối diện, “Cô biết một cô gái, đặc biệt xinh đẹp, hiện tại đang học đại học, học kế toán.”
“Mẹ – “. Cô con gái của Tương Bình Lệ là Phùng Thư Tình không chịu được kêu lên: “Mẹ làm gì vậy, còn nghiện xem hẹn hò như thế? Ngay cả người không quen cũng không buông tha, người ta mới vừa hai mươi, còn nhỏ mà.”
Tương Bình Lệ mất hứng mặt trầm xuống: “Hai mươi thì sao, hai mươi thì không thể nói yêu thương à. Ở tuổi này bắt đầu chuẩn bị đi là vừa, bằng không tất cả người tốt đều để cho người khác lấy đi. Còn những người không có điều kiện lại không trẻ tuổi, không lẽ con muốn nhặt về sao?”
Phùng Thư Tình vô lực nói rằng: “Mẹ là mẹ ruột của con sao, sao lại nói con gái mình như vậy chứ?”
Tương Bình Lệ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cũng bởi vì là mẹ ruột của con, mẹ mới thay con sốt ruột chứ.” Sau đó bà lại quay đầu trịnh trọng nói với Từ Cửu Chiếu: “Con trai cũng giống như vậy, yêu đương có thể nhiều, thế nhưng kết hôn lại không giống nhau. Tìm một người sống chung cũng không dễ dàng gì, đừng vì mình tuổi còn nhỏ mà không để bụng, chờ đến thời điểm kết hôn thì hối hận cũng đã muộn.”
Từ Cửu Chiếu quả thực không biết đáp làm sao, Tương Hãn nghe thấy cô hắn định giới thiệu đối tượng cho Từ Cửu Chiếu thì sắc mặt khó coi, bất quá ở trên bàn cơm, đối phương lại là trưởng bối của hắn, hắn cũng không tiện nói gì cả. Chỉ có thể im lặng lắng nghe, để cho Tương tiểu cô cắm dao nhỏ vào ngực hắn.
Cuối cùng Tương Vệ Quốc mở miệng nói rằng: “Năm mới nói những chuyện này làm gì, để bọn nhỏ ăn tết thoải mái đi đã.”
“Ông ngoại anh minh!” Phùng Thư Tình lập tức nịnh nọt nói.
Tương lão gia tử lên tiếng, Tương Bình Lệ chỉ có thể khép miệng.
Buổi tối ăn xong cơm tất niên, Tương Hãn đi theo phía sau Từ Cửu Chiếu trở về phòng cậu, rất ủy khuất ôm Từ Cửu Chiếu. Hắn buồn buồn nói: “Bằng không chúng ta nói cho gia gia đi. Anh thực sự là chịu đủ rồi, không lẽ cứ để cho người khác tùy tiện kết hợp lung tung như vậy.”
Từ Cửu Chiếu nắm tay hắn nói: “Anh định nói luôn bây giờ sao? Lễ mừng năm mới còn muốn cho ông khó chịu?”
Tương Hãn buông cậu ra, chuyển tới trước mặt cậu: “Chuyện này sao có thể khó chịu chứ?”
Từ Cửu Chiếu: “Em cũng hy vọng được ông đồng ý. Thế nhưng, A Hãn, anh biết đây không phải là chuyện dễ dàng mà. Không nên bởi vì nhất thời xung động mà đi làm chuyện không có nắm chắc, tạo thành thương tổn cho hai bên.”
Tương Hãn ủ rủ hướng về phía Từ Cửu Chiếu: “Đôi khi anh có cảm giác, giữa hai chúng ta không biết ai lớn tuổi hơn nữa?”
Từ Cửu Chiếu ôm lấy tay hắn dừng một chút, cậu thấp giọng nói rằng: “Anh không thích em già dặn như vậy sao?” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Không phải, anh rất thích.”
Tương Hãn thân hình cao lớn, Từ Cửu Chiếu cả người bị hắn áp có điểm đứng không được liền nghiêng người ngồi xuống bên giường.
Tương Hãn rất dính, cũng đi sang ngồi, tiếp tục dán tại trên người của cậu.
“Anh vốn là dự định chậm rãi thay đổi, nhưng hôm nay cô lại làm như thế, nói không chừng gia gia sẽ để cô tìm đối tượng cho anh.”
“Vậy anh cũng không thể lập tức nói ra, nghe em, từ từ đi.” Từ Cửu Chiếu ôn nhu an ủi, “Cứ làm giống như dự định trước kia của em vậy, chờ chừng hai năm nữa em hơn hai mươi, sẽ nói chuyện của chúng ta với thầy. Bằng không bây giờ tuổi em còn nhỏ, bọn họ biết cũng cảm thấy không đáng tin.”
Tương Hãn ngoài ý muốn: “Em dự định nói chuyện của chúng ta cho Trâu lão?”
Từ Cửu Chiếu đương nhiên nói: “Bây giờ ông là người thầy duy nhất của em, em đương nhiên muốn nói cho ông biết: Trên đời này em cũng không lẻ loi một mình, cũng để cho ông yên tâm hơn.”
“Cửu Chiếu ~ ~ ~ ” Tương Hãn cảm động không thôi ôm lấy Từ Cửu Chiếu.
Hai người ở trong phòng không đứng đắn một hồi liền đi ra. Bằng không hai người biến mất lâu quá sẽ khiến người ta kỳ quái.
Cả đại gia đình tụ tập cùng một chỗ xem chương trình, nhưng đến buổi tối Tương lão gia tử liền đứng dậy đi nghỉ ngơi.
Ông vừa đứng lên, những người khác cũng đứng lên nhìn ông.
Tương Vệ Quốc phất tay một cái “Mọi người cứ xem, ta đi ngủ trước.” Sau đó ông nhìn Tương Hãn nói rằng: “A Hãn, lát nữa để cho gia đình anh họ lớn ngủ phòng của cháu, tụi nó mang theo hai đứa trẻ buổi tối ngủ cũng không tốt, mà phòng cháu lại có giường lớn, còn cháu ở chung phòng với tiểu Từ đi.”
Tương Hãn ngoài ý muốn nhìn Tương Vệ Quốc, Tương Vệ Quốc thản nhiên nói: “Cũng không thể để cho Thư Tình cùng A Phong chung một phòng được, rất bất tiện.”
Kỳ thực chỉ cần để Thư Tình ở cùng với chị của cô bé, còn anh rể ở cùng với Tương Phong là có thể giải quyết được vấn đề, bất quá Tương Hãn thông minh không nói gì, chỉ là gật đầu.
Tương Vệ Quốc xoay người đi lên, cuối cùng đứng ở trên bậc thang nói một câu: “Buổi tối không nên nháo quá muộn, ngày mai còn phải dậy sớm, biết chưa?”
Tất cả tiểu bối trong phòng khách đồng thanh nói: “Dạ biết.”
Tương Hãn có tật giật mình, tiến đến bên tai Từ Cửu Chiếu: “Gia gia là có ý gì? Cố ý nói anh sao?”
Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút không xác định nói: “Không thể nào?”
Nói chung một buổi tối này, bởi vì câu nói kia, khó có được Tương Hãn ngủ chung một phòng với Từ Cửu Chiếu ở Tiểu Dương Lâu lại đàng hoàng không dám làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]