Chương trước
Chương sau
Tương Bình Khang vào quá nhanh, vừa lúc thấy được Tương Hãn đang ngồi chồm hỗm trước mặt Từ Cửu Chiếu làm động tác đứng lên.

Hắn lúc đầu vẻ mặt trầm trọng, nội tâm cuống cuồng, sau khi nhìn thấy việc riêng tư của đứa cháu không muốn người biết này đột nhiên thấy nhẹ đi một chút.

Tương Bình Khang tự cho là nắm chắc phần thắng, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “A Hãn, đã lâu không gặp.”

Tương Hãn âm thầm trừng mắt nhìn Lưu Duệ, Lưu Duệ đáp trả bằng vẻ mặt vô tội. Ai biết cậu ở trong phòng làm việc lại vô liêm sỉ như thế, trách ai chứ?

Hắn ngoạn nháo làm nũng vậy bị bạn bè thấy thì không sao, thế nhưng người kia là Tương Bình Khang, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Tương Bình Khang làm như không thấy Tương Hãn lãnh đạm, hắn đi tới ngồi ở trên ghế sa lon, trên bàn trà vẫn còn bày hộp cơm giữ ấm chưa ăn xong. Hắn hứng thú nhìn cậu bé vẫn đang im lặng: “Tôi đã từng gặp cậu a.”

Tương Hãn không vui, hắn đi tới ngồi ở bên người Từ Cửu Chiếu, dùng một loại vẻ mặt cảnh giác nhìn Tương Bình Khang: “Ông tới đây làm gì? Tôi với ông không có gì để nói cả.”

Tương Bình Khang làm ra vẻ nói rằng: “A Hãn, cha cháu mất rồi, bác chính là trưởng bối của cháu, làm sao có thể nhìn cháu đi sai hướng chứ.”

Tương Hãn chán ghét, cười nhạt: “Bớt ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt đi, bằng không tôi sẽ kêu bảo an đấy.”

Tương Bình Khang là thừa dịp lúc đang trong giờ tan việc, bảo an canh giữ không nghiêm mới trực tiếp đi lên, bằng không ngay cả cửa hắn cũng không sờ tới được.

Tương Bình Khang sừng sộ nói: “Nói thế nào đi nữa tao cũng là bác của mày, mày ngay cả lễ nghi tối thiểu là tôn kính trưởng bối cũng không có, làm sao lại có thể lãnh đạo được một công ty lớn như vậy hả?”

Tương Hãn không nhịn được nói: “Mắc mớ gì tới ông ? Gia gia cũng không thừa nhận có một đứa con trai như ông, ông có tư cách gì ở trước mặt tôi khoa tay múa chân.”

Mặt Tương Bình Khang trầm xuống, trong miệng lầm bầm mấy chữ, làm cho Tương Hãn ngồi đối diện hắn ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Thái độ Tương Bình Khang cường ngạnh nói: “Muốn tao mặc kệ mày cũng được, đưa cho tao chi phiếu 5000 vạn. Tao sẽ không đem chuyện sinh hoạt cá nhân bừa bộn của mày làm lộ ra ngoài.”

Hắn dùng ánh mắt khinh thị nhìn lướt qua Từ Cửu Chiếu, điều này làm cho lửa giận của Tương Hãn xông thẳng lên não, hắn nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, nếu như không phải Từ Cửu Chiếu đè tay hắn xuống, hắn thiếu chút nữa xông lên đánh người.

Tương Hãn giận dữ phản kháng lại: “Ông đây là uy hiếp tôi sao? Ông xác định chứ?”

Tương Bình Khang làm ‘lã vọng buông cần’ (ý nói đợi thời cơ),tiện tay đùa bỡn chén trà trên bàn : “Nói khó nghe như vậy làm gì, đây bất quá là giao dịch công bằng thôi. Chắc mày cũng không muốn để gia gia mày biết đứa cháu bảo bối của ông ta là một người đồng tính luyến ái đúng không?”

Tương Hãn sau khi phẫn nộ thì bình tĩnh lại, hắn diện vô biểu tình làm cho người khác nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Ngược lại là Từ Cửu Chiếu ngồi ở bên cạnh cảm thấy bất an.

Tương Bình Khang khinh thường nở nụ cười: “Tao nghĩ là tật xấu này của mày đã sớm sửa được rồi chứ, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy vẫn là không có tiến bộ.”

Một ý niệm trong đầu Tương Hãn chợt lóe lên, nhanh đến mức hắn chưa kịp bắt được, hắn nhìn Tương Bình Khang đang dương dương đắc ý, bình tĩnh nói: “Có phải ông nghĩ tôi không dám cự tuyệt phải không?”

Tương Bình Khang giả vờ vô cùng kinh ngạc: “Không phải là mày luôn hiếu thuận sao? Thật muốn làm cho gia gia mày tức chết hả? Phải biết rằng ông ta là người bảo thủ, mày theo trào lưu mới như thế, ông ta sẽ không chịu được. Nói không chừng còn bị tức đến chết ấy chứ.”

Tương Hãn bén nhọn nhìn chằm chằm Tương Bình Khang, nói từng chữ một: “Tôi sẽ không cho ông tiền, đừng nói 5000 vạn, cho dù là 5 đồng tôi cũng sẽ không cho ông!”

Lần này tới Tương Bình Khang kinh ngạc: “Mày không sợ tao đi nói cho gia gia mày biết hả?”

Tương Hãn cười nhạt: “Tôi cam đoan sau này ông sẽ không có cơ hội nhìn thấy gia gia tôi đâu!”

Tương Bình Khang bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, mất tự nhiên kéo khóe miệng: “Ha ha, khả năng của mày có bao lớn chứ.”

Ánh mắt Tương Hãn lạnh lùng, nói: “Không tin ông liền thử xem.” Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Còn có, xem ông tuổi lớn như vậy mà còn hồ đồ không biết gì cả, để tôi dạy cho một chút. Muốn bắt được điểm yếu của người khác thì trước tiên phải đem cái mông mình lau khô đã.”

Sắc mặt Tương Bình Khang thoáng cái thay đổi, hắn kinh nghi bất định nhìn Tương Hãn: “Mày có ý gì?”

Khóe môi Tương Hãn lộ ra độ cung khinh bỉ: “Nếu ông không muốn cho vợ ông và người của Chung gia biết vì đem tiền cầm đi cho tình nhân mua biệt thự mà tài chính của ông mới đứt đoạn, tốt nhất đàng hoàng câm miệng của ông lại!”

Sắc mặt Tương Bình Khang tái nhợt, trong nháy mắt kinh hoảng, hắn mạnh mẽ cười nói: “Ha ha, mày nói bậy gì đó, sao tao lại có tình nhân chứ?”

Tương Hãn vểnh khóe môi, thong thả ung dung nói rằng: ” Đúng vậy, ông bây giờ thì không có. Bởi vì tình nhân của ông biết ông rơi vào khốn cảnh, liền đem biệt thự bán lại với giá tiền cực thấp rồi chạy mất. Ông nói xem, nếu để cho người vợ tình thâm vẫn giúp đỡ ông biết ông làm ra loại chuyện này, bà ta còn có thể hướng về ông không? Mà lúc ông thực sự phá sản, có khả năng xen vào giúp đỡ nữa hay không?”

Tương Bình Khang nghe xong lời này thoáng cái già đi 10 tuổi, không vênh váo tự đắc nữa.

Hắn suy sụp tinh thần ngồi ở chỗ đó, một lát sau mới nói: “A Hãn, cháu trai tốt của bác, cháu không thể coi bác là bác của cháu mà giúp một chút sao? Bác không cần 5000 vạn, chỉ cần 2000 vạn cũng đủ giúp bác vượt qua cửa ải khó khăn rồi. Không, bác không phải là uy hiếp cháu đâu, cháu cho bác mượn là được, chờ bác thong thả lại sức, bác nhất định sẽ trả lại cho cháu.”

Tương Hãn lạnh lùng nói: “Lúc ông chọc gia gia tôi tức giận, lúc ông làm ra chuyện đê tiện vô sỉ như vậy, ông có nghĩ tới gia gia là cha của ông hay không?”

Tương Bình Khang ngồi ở chỗ kia cúi thấp đầu xuống, đem mặt úp vào trong lòng bàn tay, hắn ồm ồm nói rằng: “Đó là do bác không còn cách gì khác, gia gia cháu tính tình rất bướng bỉnh. Cái gì cũng không chịu chia cho cho chúng ta, chỉ để lại cho đứa con đã mất.”

Tương Hãn ôm cánh tay lạnh nhạt nói: “Đó là suy nghĩ riêng của gia gia, đừng có lấy lý do đó biện minh cho hành vi không ngay thẳng của ông! Lưu Duệ, tiễn khách.”

Ra sức đáng thương không có hiệu quả, Tương Bình Khang ngẩng mặt, vẻ mặt hung ác nham hiểm: “Mày với ông ta đều nhẫn tâm như vậy! Vậy mà có thể trơ mắt nhìn người thân phá sản!”

Từ Cửu Chiếu kinh ngạc, tuyệt thật không ngờ trên thế gian còn có người trở mặt nhanh như vậy.

Tương Hãn hiển nhiên là đã biết trước, hắn đứng lên, hờ hững nói: “Ông muốn tự mình đàng hoàng đi ra ngoài, hay là muốn bị người đá văng ra?”

Tương Bình Khang phẫn hận đứng dậy: “2000 vạn đối với mày mà nói căn bản không phải con số lớn, vậy mà mày lại keo kiệt như thế, đồ làm giàu bất nhân. Để cho người trong giới biết, thử coi thanh danh của mày để ở chỗ nào?”

Tương Hãn cười nhạo: “Nếu như ông có thể đem mình tẩy trắng trước, như vậy thì có khả năng còn có người tin!”

Lưu Duệ vẫn đang đứng chận ở cửa phòng ngừa người khác tiến vào liền mặt vô biểu tình đi tới, túm lấy cánh tay Tương Bình Khang kéo ra ngoài cửa.

Sắc mặt của Tương Bình Khang đỏ bừng, bị bắt lảo đảo. Hắn chợt giãy cánh tay: “Tự tao đi!”

Khí lực cánh tay của hắn không nhỏ, từ trong tay của Lưu Duệ trượt ra ngoài, cánh tay quăng một góc vô cùng cao, thoáng cái đụng vào bình sứ màu xanh đang đặt ở trên tủ.

Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bình sứ xinh đẹp từ ngăn tủ đột nhiên ngã xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Lưu Duệ thầm mắng “Mẹ nó”, vẻ mặt mang biểu tình tận thế đến nơi, hắn quay đầu lui về phía sau, lưng cứng ngắc, lôi Tương Bình Khang rời đi khỏi phòng làm việc.

Tương Bình Khang còn muốn giãy dụa, chợt cảm thấy sau lưng có một cỗ sát khí lạnh lẽo tỏa ra, tay của Lưu Duệ lại giống như kìm sắt, hắn run run một cái liền bị lôi đi.

“Tương, Bình, Khang!” Tương Hãn nghiến răng nghiến lợi, giống như ác quỷ nhìn chằm chằm Tương Bình Khang, “Tôi không để yên cho ông đâu.”

Bình sứ màu xanh biếc ngã xuống kia đúng là cái hắn lấy được từ trong tay Từ Cửu Chiếu, là tác phẩm hiện đại đầu tiên của cậu: 《 Bão Hà 》(sen ôm ấp). Từ khi cái bình sứ được đặt ở chỗ này, chỉ cần là thấy nó thì không người nào là không mở miệng khen ngợi cả, khiến Tương Hãn rất là đắc ý kiêu ngạo.

Đây là vật trang trí yêu dấu của hắn, mỗi ngày đều tự mình lau qua một chút, bây giờ lại bị Tương Bình Khang thoáng cái đụng rơi trên mặt đất, vỡ không thể vỡ hơn.

Tương Hãn tức giận tay đều run rẩy, lúc đầu Từ Cửu Chiếu nghĩ không có gì lớn lại lập tức thấy không đúng, vội vàng ôm lấy hắn.

“Không có việc gì, không có việc gì, không phải là một bình sứ thôi sao, em sẽ nung cho anh một cái giống như đúc. Không tức giận, không tức giận được không?” Từ Cửu Chiếu nhẹ giọng ở bên tai của hắn nỉ non, tay ở tấm lưng to của Tương Hãn vỗ về.

Tương Hãn thương tâm gần chết ngồi xổm xuống, đem từng mảnh từng mảnh gom lại, nhìn hoàn toàn không có khả năng phục hồi, tâm đều bể nát: “Đồ em tặng anh đã bể rồi.”

Tương Hãn bẹt môi, mi mắt rũ xuống, vẻ mặt làm bộ đáng thương, khiến Từ Cửu Chiếu dở khóc dở cười. Bất quá hình dáng Tương Hãn tội nghiệp như vậy, khiến lòng của Từ Cửu Chiếu mềm mại rối tinh rối mù, cậu ôn nhu nói: “Em biết nó bể rồi, hoàn toàn bể rồi. Em sẽ nung cho anh một cái khác, có được hay không?”

Lông mi Tương Hãn nhấc lên, ánh mắt ướt át nhìn Từ Cửu Chiếu: “Nung lại cũng không phải là cái này.”

Từ Cửu Chiếu bị hắn nhìn như vậy trong lòng liền run lên, nói: “Em sẽ làm tiếp một cái khác tốt hơn. Đặc biệt thiết kế riêng cho anh, cái này lúc đó làm kỳ thực cũng không phải rất dụng tâm.” Từ Cửu Chiếu cường điệu.

Tương Hãn ra vẻ bị thuyết phục, hắn liền theo động tác xoa lưng của Từ Cửu Chiếu xoay vào trong lòng cậu.

Nhất thời Từ Cửu Chiếu cảm thấy yêu thương hắn vô cùng, ngực đều nóng lên, cậu giữ mặt của đối phương, nhắm mắt lại hôn tới.

Tương Hãn nhẹ nhàng hé môi, làm cho đầu lưỡi Từ Cửu Chiếu trúc trắc dò vào khoang miệng của hắn, từ từ cẩn thận nhấm nháp mùi vị của cậu.

Tương Hãn ngồi chồm hổm, Từ Cửu Chiếu quỳ một gối ở bên chân của hắn, so với hắn cao hơn một cái đầu, làm cho góc độ hôn môi của hai người đều rất thoải mái.

Tương Hãn nhẹ nhàng vòng tay qua lưng Từ Cửu Chiếu, đem tất cả quyền chủ động giao cho Từ Cửu Chiếu. Đây là lần đầu tiên Từ Cửu Chiếu chủ động hôn hắn, có thể nói là một tiến triển rất to lớn! Tương Hãn khắc chế bản thân ở thế bị động, buông lỏng hưởng thụ Từ Cửu Chiếu hôn.

Từ Cửu Chiếu đang điều chỉnh sinh hoạt để thích ứng, hắn cũng như vậy. Hắn tỏ ra yếu kém, làm nũng, khoe mã, sau đó phát giác Từ Cửu Chiếu vô cùng thích kiểu này!

Chỉ cần có thể lấy lòng đối phương, Tương Hãn mới không thèm để ý mất mặt hay có xấu hổ hay không.

Cái hắn xem trọng là làm như thế nào để đạt được kết quả. 《 Bão Hà 》 bể nát, hắn đương nhiên thương tâm, nhưng mà sau đó cũng cố ý tranh thủ kiếm sự an ủi từ cậu.

Quả nhiên Từ Cửu Chiếu an ủi hắn, gần như là hưởng thụ được cậu ôm ấp yêu thương, thậm chí còn chủ động hôn hắn.

Nếu để cho bọn Lưu Duệ thấy hắn không biết xấu hổ như vậy, phỏng chừng cả bọn đều thấy mắc ói, quỳ lạy hắn luôn rồi. Bất quá Tương Hãn mới không quan tâm, ai hạnh phúc thì người đó biết a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.