Nơi này là nơi tập trung đông đảo các hoạ sĩ, điêu khắc gia, đào nghệ gia, xx gia… Từ đó hình thành ra một “làng nghệ thuật”. Bởi vì cách nội thành không xa, tiền thuê nhà lại rẻ, hoàn cảnh thanh tĩnh, các nghệ thuật gia có thu nhập thấp đều chạy đến nơi đây mướn phòng, về sau từ từ tạo thành một “làng” như thế .
Đường Tiểu Ất tìm cho Từ Cửu Chiếu là một gian nhà kho được thay đổi thành nhà ở, bên này có rất nhiều kiểu nhà như vậy. Ngôi nhà khá cao, bên trong đã được sửa chữa, thiết bị sinh hoạt cơ bản đều có. Bên trong nhà kho được xây dựng thêm một tầng, bên trong nhà có một cầu thang thông tới tầng hai.
Đường Tiểu Ất chỉ cầu thang nói rằng: “Từ bên kia đi tới là chỗ ngủ, lầu một là phòng khách, phòng làm việc với nhà bếp.”
Trong phòng chỉ có một chút vật dụng cơ bản, trái lại dụng cụ để Từ Cửu Chiếu làm việc rất là đầy đủ. Ngoại trừ tầng hai hơi thấp thì không gian tầng một rất lớn, chỉ có một cái phòng vệ sinh và nửa nhà bếp bên trong, toàn bộ phần còn lại của tầng một đều là phạm vi nơi làm việc.
Tương Hãn đương nhiên sẽ không để cho Đường Tiểu Ất chuẩn bị vật dụng lạc hậu, rốt cục Từ Cửu Chiếu cũng có thể dùng thiết bị điện khí hoá, thực sự là đáng mừng.
Từ Cửu Chiếu sờ sờ máy kéo phôi bằng điện mới tinh, lại nhìn bồn lọc nguyên liệu, bồn chứa bùn, v…v…một loạt thiết bị gần như là đầy đủ hết, tâm tình không tệ.
Từ Cửu Chiếu đem Miêu Gia từ bên trong lồng đặt nó ở trên ghế sa lon, sờ sờ đầu của nó, hỏi nơi để thức ăn mèo trong bếp để ở chỗ nào, liền đi lấy ra rồi đổ đầy bát của nó.
Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, Từ Cửu Chiếu không xác định nửa đêm Miêu Gia có thể tỉnh lại hay không. Buổi tối vẫn nên đem nó ôm lên giường ngủ đi, cậu suy nghĩ như vậy.
Bởi vì có Đường Tiểu Ất sắp xếp và giúp đỡ, lần dọn nhà này Từ Cửu Chiếu hầu như không cảm giác được bất kỳ rối ren hay mệt mỏi gì, nhưng mà cũng phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể trực tiếp tiến nhập sinh hoạt bình thường hàng ngày.
Vì sợ Miêu Gia chạy mất, nên mỗi lần ra ngoài Từ Cửu Chiếu đều cẩn thận khóa kỹ cửa sổ lại. Cũng may nhà mới của Từ Cửu Chiếu cực kỳ rộng lớn, cũng đủ cho Miêu Gia hoạt động.
Đường Tiểu Ất chỉ chuẩn bị cho cậu một ít dụng cụ, thế nhưng những vật nhỏ dùng để đắp nặn gốm thì không có, Từ Cửu Chiếu đành phải tự mình đi mua. Trước đó cậu đã nghe ngóng qua, nên liền đi tới chợ chuyên môn để mua bùn gốm, men liệu, v…v… cùng các tài liệu có liên quan đến kỹ thuật làm gốm sứ.
Thượng Hải là một thành phố lớn, ở đây hầu như có tất cả tài liệu, điều này giúp Từ Cửu Chiếu thuận tiện không ít .
Trong lúc ra ngoài, cũng có vài lần đụng phải hàng xóm xung quanh, thường xuyên qua lại với nhau, Từ Cửu Chiếu từ từ ở tại nơi này lăn lộn cũng quen mặt.
Khu vực này không chỉ có các nghệ thuật gia mới lập nghiệp, còn có một ít học sinh vừa tốt nghiệp đang mơ hồ tiền đồ tương lai, cũng có vài người có chút tên tuổi nhưng không muốn chuyển đi.
Thái độ làm người của Từ Cửu Chiếu thông minh lại nhanh nhẹn, rất nhanh thì hoà mình vào đám đông, từ bọn họ nghe được vật mình cần.
Lần này Từ Cửu Chiếu chuyển đến Thượng Hải, ngoại trừ muốn gần gũi tiếp xúc với người cùng nghề học vài thứ ở đây ra, chủ yếu nhất là muốn đến trường đại học nghệ thuật hiện đại xem một chút.
Có một số lớp học hoan nghênh dự thính, Từ Cửu Chiếu tuổi còn nhỏ, khuôn mặt cũng còn trẻ, không có ai nghĩ rằng cậu không phải là sinh viên của trường này.
So với Trâu Hành Tân dạy gốm sứ truyền thống thì có chút bất đồng, Từ Cửu Chiếu gần đây tiếp xúc hoàn toàn triệt triệt để để là nghệ thuật gốm sứ hiện đại. So với thiết kế và chế tác gốm sứ cổ điển hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Từ Cửu Chiếu có chút khó có thể tiếp thu được, nhưng không thể không bắt buộc mình tiếp tục học tập.
Gần đây cuộc sống của Từ Cửu Chiếu rất phong phú và bận rộn, hai mươi ngày sau, Tương Hãn đột nhiên đến thăm nhà mới của cậu.
“Anh trở về lúc nào?” Từ Cửu Chiếu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Mới vừa trở về đêm qua.” Tương Hãn không khống chế được ánh mắt của mình, gần như tham lam nhìn cậu. Lần này xa cách hai tháng tựa hồ cùng với trước đây không sai biệt lắm, thế nhưng cách xa nhau ngàn dặm lại không có thời gian gọi điện thoại, làm Tương Hãn muốn điên rồi.
“Mau vào đi ” Từ Cửu Chiếu để Tương Hãn vào nhà.
Tương Hãn vào phòng, giương mắt nhìn phòng ốc trống trải đơn giản, hắn nhíu nhíu mày, chính hắn cũng cảm thấy hoàn cảnh sống này cũng quá mức đơn sơ rồi, làm phòng làm việc còn tạm được, chứ làm sao có thể ở chỗ này chứ.
Sau đó hắn thấy được phôi thể đã được chế tác tốt trên bàn, kinh ngạc nói: “Những thứ này là cậu làm sao?”
Từ Cửu Chiếu đóng cửa lại, đi tới bàn làm việc: “Đúng vậy, gần đây tôi đang thử nghiệm một ít tác phẩm hiện đại.”
Lông mày Tương Hãn cau lại nói rằng: “Cậu cũng không nên bỏ gốc lấy ngọn, vứt bỏ cái mình am hiểu a.”
Từ Cửu Chiếu cười một cái nói: “Tôi sẽ không như vậy, chỉ là một ít thử nghiệm thôi.”
Tuy rằng đều là phong cách hiện đại, bất quá từ trong tay Từ Cửu Chiếu làm ra vẫn mang theo một ít trang nhã, mỹ cảm.
Tương Hãn nhịn không được đem một cái chén kiểu nâng lên xem. Cái chén kiểu này sử dụng mấy mảnh sứ hình lá phong hợp lại mà thành, bên ngoài còn khác thường hơn nữa. Toàn bộ phôi thể không có phủ men, thế nhưng cũng được xem là một tác phẩm gốm sứ đầy đủ cảnh đẹp ý vui.
“Rất đẹp.” Tương Hãn khen ngợi.
Từ Cửu Chiếu xấu hổ: “Tôi chỉ là trông mèo vẽ hổ thôi, trong trường học thầy nêu ví dụ tương tự, tôi liền làm thử.”
Trên bàn làm việc của Từ Cửu Chiếu còn có một tác phẩm khác đẹp hơn, tinh xảo hơn, đó là một cái bình miệng nhỏ, bụng bự chân thu dần vào bên trong. Miệng bình không có theo quy tắc nào cả, hoàn toàn chính là do cánh hoa sen và lá sen kéo dài đi lên mà tạo thành, thân bình là một chỉnh thể của hoa sen, lá sen và hoa văn tạo nên, không chỉ có hoa văn đẹp, còn mang theo cảm giác lập thể.
“Rất tốt!” Tương Hãn nhìn nhìn không chuyển mắt, “Chờ cậu nung xong rồi thì cho tôi nhé.”
Từ Cửu Chiếu nhịn không được nở nụ cười: ” Được.”
Sau khi Tương Hãn xem qua bàn làm việc của cậu, lại đến những địa phương khác đi tham quan một chút, trọng điểm nhất là ở lầu hai nhìn một chút.
Trong kho hàng tầng hai, thật ra căn bản là một cái đài cao, bốn phía chỉ có rào chắn, không có mặt tường. Không gian bên trên không tính là lớn, chỉ đặt một cái giường màu trắng và tủ đầu giường, còn có thêm một cái bàn trà nhỏ, hai cái ghế .
Bởi vì ban đầu sợ Miêu Gia không có thói quen thay đổi nơi ở, cho nên rổ ngủ của nó cũng được đặt ở tầng hai. Điều này làm cho Tương Hãn cảm thấy rất chướng mắt. Gian phòng thật lớn, cũng không biết Miêu Gia trốn ở cái góc nào, vừa vặn làm cho Tương Hãn mắt không thấy tâm không phiền.
Tương Hãn chuyển đến nhà bếp, hắn cau mày nói: “Sao lại không có gì cả?”
Nhà bếp thoáng nhìn qua thì rất ngăn nắp, sạch sẽ, thế nhưng dụng cụ nhà bếp, gia vị này nọ hết thảy đều không có, Tương Hãn kéo tủ chén ra nhìn, bên trong tất cả đều trống không.
Đường Tiểu Ất rốt cuộc là làm việc thế nào vậy?! Tương Hãn nổi giận.
Từ Cửu Chiếu thấy biểu tình hắn không vui, nhanh chóng nói: “Tôi cũng không nấu cơm, những thứ đó cũng không dùng tới, còn phải lau chùi, rất phiền toái.”
Trong phòng chỉ có vật dụng cơ bản, thiết bị điện cũng không có, tủ lạnh, TV thì càng khỏi phải nói.
Tương Hãn quay đầu lại nhìn cậu: “Vậy bình thường cậu ăn cơm làm sao?”
“Kêu bên ngoài a.” Từ Cửu Chiếu không chút nghĩ ngợi nói, nhìn sắc mặt của Tương Hãn một chút, nói tiếp: “Cửa hàng bên ngoài bán rất nhiều, mỗi ngày đổi một dạng , có thể ăn không ngừng trong một tuần đó.”
Từ Cửu Chiếu mặc dù là nói đùa, nhưng là lại thật, người thời nay trên cơ bản không có mấy người có tài nấu nướng tốt, phần lớn mọi người phải dựa vào đầu này, vì vậy các cửa hàng bán thức ăn nhỏ bên ngoài liền đúng dịp xuất hiện.
Tương Hãn miễn cưỡng gật đầu: “Tạm thời ăn một lần thì còn được, nhưng mà thời gian dài luôn ăn như thế, đối với thân thể cũng không tốt.” Sau đó hắn lại hỏi: “Trừ ăn cơm, những cái khác không có gì bất tiện nữa chứ?”
Từ Cửu Chiếu lắc đầu nói rằng: “Không có, đều tốt vô cùng.” Đương nhiên không có khả năng đều là tốt vô cùng, thế nhưng Từ Cửu Chiếu cũng không thể không tim không phổi nói trắng ra với Tương Hãn.
Tuy Từ Cửu Chiếu không nói, nhưng tâm tư Tương Hãn tinh tế như vậy, tỉ mỉ quan sát một chút cũng biết Từ Cửu Chiếu gặp khó khăn gì.
Nơi này rất lớn, đầu tiên việc quét dọn là một vấn đề, còn có trước đây Từ Cửu Chiếu có thể dùng máy giặt của chủ nhà giặt quần áo, mà bây giờ tất cả đều phải tự làm.
Những thứ này cậu không phải là không làm được, nhưng cảm thấy rất phiền phức, lãng phí thời gian.
Tương Hãn hiển nhiên là thấy lời của Từ Cửu Chiếu không thể tin được, hắn liền trực tiếp đi ra ngoài, sau 1 tiếng đồng hồ thì đem về một cái máy giặt và tủ lạnh.
Từ Cửu Chiếu vô cùng lúng túng: “Không cần mua cái này, tôi có thể giặt quần áo ở tiệm mà, tủ lạnh cũng chưa dùng tới a.”
Tương Hãn ôn hoà nói: “Mấy món lớn như áo khoác chẳng hạn cầm đi tiệm giặt thì được, nhưng quần áo mùa hè cậu thay mỗi ngày cũng muốn mang đi tiệm giặt sao? Hơn nữa, mỗi ngày tiếp xúc với nước bùn, quần áo bảo hộ đều là đất. Vẫn có một cái máy giặt quần áo thì tốt hơn.Còn tủ lạnh thì để chút đồ uống, đồ ăn dự trữ này nọ, miễn cho khí trời không tốt cửa hàng bán thức ăn lại không đem đến được.”
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, bao nhiêu tiền vậy? Một hồi tôi đem tiền trả lại cho anh.”
Tương Hãn dừng một chút, sau đó nói: “Chốc nữa tôi đem quần áo cho cậu.”
Từ Cửu Chiếu nghĩ Tương Hãn bởi vì cậu muốn trả tiền lại mà cảm thấy thương tâm sao? Thế nhưng cậu không thể tiếp nhận ý tốt càng ngày càng không có hạn chế của Tương Hãn như thế. Cứ như vậy chỉ khiến Tương Hãn càng lún càng sâu thôi.
Tương Hãn không nói nữa, cầm lấy khăn lau nhanh chóng lau những nơi có đất rơi xuống. Vừa mới nói như vậy, Từ Cửu Chiếu cũng không dám cản hắn.
Từ Cửu Chiếu cảm thấy cậu ở trước mặt Tương Hãn càng ngày càng không có sức mạnh gì cả.
Cơm trưa là gọi bên ngoài, sau khi Từ Cửu Chiếu ăn nhiều ngày cảm thấy mùi vị coi như không tệ. Tương Hãn ăn cũng cảm thấy được, sắc mặt cuối cùng cũng không còn nặng nề nữa.
“Bên này đi nội thành có thuận tiện không?” Tương Hãn tìm đề tài nói chuyện.
Từ Cửu Chiếu: “Có xe buýt a, 20 phút 1 chuyến.”
Tương Hãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù có xe buýt, nhưng vẫn không thuận tiện bằng tự mình lái xe. Không bằng cậu mua một chiếc đi?”
Tề Yên đã trả tiền công rồi, cô rất hài lòng nên cuối cùng lại tăng thêm một phần tiền thưởng, tài khoản của Từ Cửu Chiếu lại tăng thêm hơn 20 vạn, cũng đủ để mua ô tô.
“Thế nhưng tôi không biết lái a.” Từ Cửu Chiếu chần chờ.
“Tôi dạy cho cậu.” Tương Hãn không chút do dự nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]