Chương trước
Chương sau
- -----------------------------------------------------------------------------
Ân Lâm Sơ ở bên cạnh giống như quần chúng vây xem, trong quá trình vây xem còn ăn hết một quả trứng chiên và một miếng bánh mì nhỏ, động tác nhanh gọn.
Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cầm lên ly nước, đầu tiên nhìn kỹ xem bên trong là cái gì, xác định chỉ là sữa bò, mới yên tâm uống một ngụm to.
Dạy dỗ Hoắc Yểu xong, Hoắc Kiệu ngồi xuống bên cạnh Ân Lâm Sơ, ba miếng giải quyết xong bữa sáng.
Làm lơ ánh mắt u oán của Hoắc Yểu, hắn nói với Ân Lâm Sơ: "Tối qua vội trở về tìm em, còn vài việc chưa làm xong, lát nữa phải về làm báo cáo, tự em ở nhà một mình có được không?"
Ân Lâm Sơ nghe vậy, khẩn trương cầm lấy tay hắn: "Anh lại định ra ngoài? Khi nào sẽ trở về?"
Trước khi kết hôn thì còn được, nhưng mới cưới xong mà cứ "chung đụng thì ít xa cách thì nhiều" thì không tốt lắm.
Cùng Hoắc Kiệu kết hôn chính là để ở cùng một chỗ với hắn, tranh thủ từng cơ hội được cộng điểm, có thể rời khỏi thế giới này càng sớm càng tốt, nói gì khác cũng vô ích.
Nhận thấy sự bất an của Ân Lâm Sơ, ánh mắt Hoắc Kiệu khẽ nhúc nhích, nghĩ thầm, thật ra việc báo cáo cũng không gấp cho lắm.
Tối hôm qua lúc hắn trở về vốn là quá muộn, lại đưa Ân Lâm Sơ bị trẹo chân ngoài ý muốn đi bệnh viện, từ bệnh viện về nhà, lúc hắn rửa mặt xong ra phòng, Ân Lâm Sơ đã ngủ trước rồi.
Tuy rằng ngủ trên cùng một cái giường, tâm tình Hoắc Kiệu có chút phức tạp, vui mừng lại áy náy khôn nguôi.
Hắn đã phá huỷ buổi tối vốn phải vô cùng ngọt ngào này, là người bị nửa kia bỏ rơi ngay trong hôn lễ, nhất định Lâm Sơ sẽ rất khó xử.
Cậu ôm ấp bao chờ mong đối với đêm tân hôn này, Hoắc Kiệu rõ ràng cảm nhận được.
Nhớ lại những gì Ân Lâm Sơ nói khi thấy mình trở về, khóe miệng hắn không nhịn được mà nhếch lên, một lát sau lại chậm rãi hạ xuống.
Người nằm bên cạnh hắn tư thế ngủ an ổn, khuôn mặt thả lỏng, hô hấp nhè nhẹ, giống như không hề vì chuyện ban ngày mà mang một chút cảm xúc tiêu cực nào.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ hình như cảm nhận được áp lực vô hình, giữa mày hơi hơi nhíu lại.
Hứa hẹn trước hôn lễ với cậu còn chưa thực hiện, ánh mắt Hoắc Kiệu dừng ở trên môi Ân Lâm Sơ, màu sắc tự nhiên, có vẻ rất mềm.
Hoắc Kiệu dần dần cúi người tới gần, lại giữa chừng dừng lại, chuyển hướng tới trán cậu, in lên một nụ hôn.
Hôn môi đương nhiên phải làm lúc đang tỉnh táo, muốn cả hai đều cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, đó mới là căn nguyên của khát vọng tiếp xúc thân mật, không được đáp lại thì hôn ở đâu cũng như nhau.
Ngủ hai ba tiếng trời đã sáng, trong lòng Hoắc Kiệu càng thêm tiếc hận thời gian ngắn ngủi được ở chung cùng Ân Lâm Sơ —— đây lại còn là tân hôn của bọn họ, thời gian ba ngày nghỉ kết hôn theo luật pháp đã bị sự kiện đột ngột kia phá huỷ.
Bây giờ được Ân Lâm Sơ giữ lại, Hoắc Kiệu quyết định thuận theo lòng mình, không vội rời đi.
Đẩy Ân Lâm Sơ ra khỏi phòng ăn, từ phía sau nhìn xuống, Hoắc Kiệu có thể thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu của cậu, lông mi dài, một chút chóp mũi, còn có một chút môi mềm.
Chỉ có hai tay đang vươn tới kia, có chút chướng mắt.
Hoắc Kiệu nhìn về phía chủ nhân của đôi tay kia, Đổng Nhuận Ngôn không biết khi nào đã tận chức tận trách canh giữ ở cửa, nhìn thấy tình trạng của Ân Lâm Sơ cũng không có một câu nghi vấn dư thừa, cung kính nói: "Để tôi giúp ngài đẩy xe lăn."
Ân Lâm Sơ gật gật đầu: "Anh đến đây đi. Tối hôm qua anh ngủ ở đâu, có gần chỗ tôi không?"
Đổng Nhuận Ngôn nói: "Cách chỗ cậu rất gần. Đi đến cuối hành lang, xuống cầu thang, đi dọc hành lang rồi rẽ phải, rẽ tiếp ở lối thứ hai bên trái, là phòng thứ ba bên tay trái."
Thế này gọi là gần? Ân Lâm Sơ nghĩ về độ rộng của Hoắc trạch, gật gật đầu, có vẻ đúng là rất gần, dù sao mấy cái so sánh gần xa này đều lấy vật tham chiếu làm mốc quyết định.
Ân Lâm Sơ lại nhìn về phía Hoắc Kiệu, lăn lăn bánh xe đến cạnh người hắn, ngước đầu: "Nhà anh lớn như vậy, sao bữa sáng chỉ có vài người ăn, những vị họ hàng hôm qua đâu?"
Hoắc Kiệu trả lời: "Bọn họ đều không ở nơi này, từng người sau khi kết hôn đều dọn ra ở riêng. Nếu em thích, chúng ta để qua một thời gian cũng có thể dọn ra bên ngoài ở, chỉ có hai người chúng ta."
Như vậy, có lẽ hắn có thể càng thêm tự tại.
"Không thể."
Ân Lâm Sơ dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, "Tôi kết hôn với anh, là đến gia nhập cái nhà này, không phải là chia rẽ. Hai người chúng ta sao có thể dọn ra ngoài được, mẹ và em gái anh phải làm sao bây giờ?"
Mẹ chồng không thích cậu, em chồng lại càng chán ghét cậu, còn có...người chồng (đáng ra là phải) lạnh nhạt với cậu.
Ân Lâm Sơ đương nhiên sẽ không dọn đi, cái cậu thích, còn không phải là bầu không khí trong nhà này hay sao?
Nghe được những lời tự đáy lòng của Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu trầm mặc một lát, mới mở miệng: "Nếu em muốn tiếp tục ở nơi này, Yểu Yểu mới có mười sáu tuổi, còn có chút không hiểu chuyện."
"Tôi biết em ấy còn nhỏ, sẽ không chấp nhặt đâu."
"Nếu nó lại không hiểu chuyện, em nói cho tôi, tôi giúp em đánh nó."
Hai câu nói chồng lên nhau, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng người còn lại nói gì.
Trong lòng Ân Lâm Sơ hiện ra mấy dấu hỏi, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi ra miệng, vì cậu biết Hoắc Kiệu sẵn sàng nói lại lần nữa cho cậu nghe
Đây là thái độ đối xử với em gái ruột à?
Hoắc Kiệu hiểu vì sao cậu im lặng, giải thích: "Đùa thôi. Tôi sẽ không đánh nó, có vài cách còn hiệu quả hơn nhiều."
Mắt Ân Lâm Sơ sáng lên: "Anh có thể dùng mấy cách đó với tôi không?"
Câu hỏi bất ngờ làm Hoắc Kiệu sững sờ, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hắn lắc đầu: "Không đâu, cho dù em làm gì, tôi chắc chắn sẽ không làm vậy với em."
Tuy cậu không biết vài cách kia là cách gì, nhưng vẫn cảm thấy có thể lấy thêm vài điểm.
Đặc biệt khi nghe Hoắc Kiệu nói như vậy, cậu càng cảm thấy như hắn đang giấu đi vật gì tốt không nỡ đưa ra.
Ân Lâm Sơ thất vọng dựa về xe lăn, sao lại không thể làm vậy với cậu, cậu không xứng à?
Hầy, cầu người không bằng cầu mình, Ân Lâm Sơ quyết định tự tạo ra cơ hội.
Cậu ngửa đầu, xòe ra gương mặt tươi cười: "Người hôm qua anh đi cứu, anh ta tên Tiêu Ức Cẩm phải không, tôi có thể đi thăm một chuyến không?"
Nhắc tới Tiêu Ức Cẩm, ánh mắt Hoắc Kiệu lập tức hiện lên vẻ cảnh giác, thẳng thừng từ chối có vẻ như đang để ý quá mức, hắn cứng đờ nói: "Không cần đâu."
Ân Lâm Sơ còn muốn tranh thủ thêm mấy câu, Hoắc Kiệu lại bảo cũng đến lúc rồi, nên đi làm báo cáo, liền xoay người rời đi.
Hành vi trốn tránh rõ ràng làm người ta tức xì khói, bạch nguyệt quang quý giá quá đến nhìn cũng không cho à? Ân Lâm Sơ khó chịu nhíu mày.
[Giá trị chịu ngược +1, 37/100.]
Chân mày lập tức giãn ra, Ân Lâm Sơ không phụt cười đã là đang khống chế lắm rồi.
Cậu bây giờ đã hoàn toàn hiểu được cơ chế đạt điểm, nếu giai đoạn sơ cấp chỉ cần chịu ủy khuất qua những hình thức khác nhau, hiện tại muốn được thêm điểm, tâm lý phải sinh ra cảm xúc tương ứng mới được.
Cậu bỗng chán ghét tính lạc quan của mình, cứ như vậy thì làm sao có thể được thêm điểm? Từ hôm nay trở đi, cậu nhất định phải giữ vững tâm thế khổ đại cừu thâm, tự nói với mình rằng bản thân đang vô cùng ủy khuất.
Hoắc Kiệu vốn đang đi ra xa mấy mét đột nhiên quay đầu lại, tựa hồ vừa hạ quyết tâm làm chuyện gì đó: "Có cơ hội, tôi sẽ để em gặp cậu ta."
Ân Lâm Sơ cười rộ lên: "Được, một lời đã định."
"......" Đổng Nhuận Ngôn nhìn về nơi xa, chuyện đôi chồng chồng mới cưới này rốt cuộc là như thế nào?
Nếu tình báo của anh ta không sai, Tiêu Ức Cẩm hẳn là người mà Hoắc thiếu gia thích nhiều năm đi?
Hai người thế mà hài hoà hảo hợp mà nhắc tới người này, một người muốn đi thăm người mà chồng mới cưới thích nhiều năm, một người còn lại thì cao hứng đồng ý luôn rồi.
Hoắc thiếu gia.... ờm... quả là rất xứng đôi vừa lứa với đại thiếu gia.
Vừa đi ra khỏi tầm mắt của Ân Lâm Sơ, Hoắc Kiệu đã bị Hoắc phu nhân cản lại.
Mắt Hoắc phu nhân hướng về phía Ân Lâm Sơ đang ngồi xe lăn, hai mày nhăn lại, giọng nói uy nghiêm: "Hoắc Kiệu, con lại đây."
Đi xa chút, Hoắc phu nhân mới bắt đầu chất vấn: "Các con sao lại thế này, mới vừa kết hôn đã nháo thành như vậy, về sau chẳng phải là muốn phá cả phòng ở hay sao?"
Hoắc Kiệu đứng thẳng, nghiêm túc nghe mắng.
Hoắc phu nhân nghiêm túc nói: "Hôn sự này là do con chính miệng đồng ý, hiện tại là sao, con thật sự đánh người rồi?"
"Sao con lại đánh em ấy chứ?" Trong mắt Hoắc Kiệu tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.
"Vậy chuyện cái tủ trong phòng con là như thế nào?" Bà Hoắc không biết ngoại trừ con bà, còn có thể có ai ở trong phòng phá hoại được, cũng không thể là Ân Lâm Sơ?
Hoắc Kiệu không cảm thấy đây là chuyện cần giấu giếm, bèn ăn ngay nói thật: "Lâm Sơ, em ấy không phải là cố ý, em ấy nghe thấy tiếng con trở về, tưởng là có người đột nhập, không cẩn thận đạp hỏng thôi. Không phải vấn đề gì lớn, mua cái khác là được."
"Là Ân Lâm Sơ?" Mắt Hoắc phu nhân lộ vẻ khiếp sợ, ngăn tủ kia là do chính tay bà chọn vật liệu, cứng đến đâu sao bà có thể không biết? Tuy rằng không phải bền chắc không phá vỡ nổi, nhưng cũng làm gì đến mức ai cũng có thể đạp hỏng chứ!
Hoắc Kiệu gật gật đầu, có lẽ là do thấy Hoắc phu nhân phản ứng quá mạnh, nghĩ một chút liền giải thích: "Chỉ là sức lực em ấy hơi lớn thôi."
Đúng vậy, chính là như vậy.
Tối hôm qua Ân Lâm Sơ bị bỏ lại một mình trong phòng, đáng thương, bất lực, không được yêu thương.
Nhưng sức lực rất lớn.
Truyện chỉ được đăng trên wt AnhLam267.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.