"Anh định làm gì anh Lâm Sơ?" Âm thanh của Thẩm Ngọc Trạch đột nhiên vang, cậu ta chạy vọt vào chắn giữa hai người, giang hai tay che chắn Ân Lâm Sơ ở phía sau.
Đối mặt với Hoắc Kiệu cao hơn cậu ta một cái đầu, Thẩm Ngọc Trạch hơi sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế bảo vệ Ân Lâm Sơ, đối diện với Hoắc Kiệu: "Tôi không cho phép anh tổn thương anh Lâm Sơ, muốn làm gì thì tìm tôi là được!"
Ánh mắt Hoắc Kiệu dừng ở trên người Thẩm Ngọc Trạch, thật lâu không dời đi.
Bảng nhắc nhở đột nhiên động đậy, Ân Lâm Sơ có loại cảm xúc vui mừng "rốt cuộc cũng tới", cậu biết, đứa nhỏ này sẽ không vô duyên vô cớ quấn lấy cậu.
[Vị hôn phu của cậu nhìn thiếu niên kiên định trước mặt, trong lòng không kiềm được mà rung động. Quả là một đứa trẻ thiện lương đơn thuần lại vô cùng dũng cảm.]
[Giá trị chịu ngược +2, 19/100.]
Ân Lâm Sơ biết tình tiết này!
Thiếu niên ngây thơ mà cứng cỏi, cho rằng hành động ân ái của nhân vật chính với người kia là định làm tổn thương, liền đứng ra ngăn cản.
Hành động bồng bột như vậy, lại hấp dẫn ánh mắt của "người kia": Cậu ấy thật là lương thiện, đơn thuần, không ra vẻ!
Nhất định là như vậy, Hoắc Kiệu cùng Thẩm Ngọc Trạch sẽ bởi vậy mà yêu nhau, Ân Lâm Sơ đã thấy được một số điểm thật bự đang vẫy tay với cậu.
"Ngọc Trạch, anh ấy không phải người xấu."
Ân Lâm Sơ cười, nhìn về phía Hoắc Kiệu, "Anh ấy là vị hôn phu của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-tra-cong-con-chua-nguoc-toi/381151/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.