Hoắc Kiệu yên lặng chăm chú nhìn cậu, Ân Lâm Sơ chưa bao giờ gặp qua tình huống này. Công việc cả đời của vai ác như cậu chỉ có thận trọng mở rộng thế lực.
Đến cả vai ác cũng phân chia ra nhiều loại, cậu chỉ phụ trách phương diện nhỏ về sự nghiệp. Phương diện tình cảm có thể nói là chưa bao giờ đặt chân tới.
Cậu có thể chiêu mộ thành viên, thành lập tổ chức, nhưng không hề thành thục nghiệp vụ bồi dưỡng tình cảm.
Ân Lâm Sơ nghĩ nghĩ: "Tôi đưa anh tới phòng đàn."
Trong phòng đàn có một cây dương cầm, do ông ngoại Ân Lâm Sơ khi còn sống mua cho mẹ ruột cậu, khá cổ.
Cũng may Ân Vinh biết giá trị quý giá của nó, không để người khác trong nhà đụng vào. Còn cho chuyên gia tới lau chùi và kiểm tra định kì.
Được bảo dưỡng tốt, giữ gìn đến bây giờ, nhìn bề ngoài, cây đàn tựa hồ chỉ tăng thêm vài ý nhị cổ xưa.
Tuy rằng cậu không có ấn tượng gì với "ông ngoại" hay "mẹ ruột". Nhưng cậu đã yêu thích cây dương cầm này từ ánh nhìn đầu tiên.
Mấy ngày nay không có việc gì làm, Ân Lâm Sơ tự mình chỉnh âm. Hiện tại cây dương cầm này tuyệt đối đủ để đạt phẩm chất cao.
"Em biết đánh dương cầm?" Hoắc Kiệu đi theo phía sau Ân Lâm Sơ. Nhìn cậu ngồi xuống trước cây đàn, lưng thẳng tắp, mở hộp đàn, đặt tay lên các phím trắng đen.
"Biết một chút."
Ân Lâm Sơ nhấn phím đàn, tiếng đàn cùng tiếng phím đàn từ từ phát ra.
Cậu nhắm hai mắt, không cần nhìn phím,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-tra-cong-con-chua-nguoc-toi/381146/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.