Edit: Cas
Beta: Chloe
**
Sáng sớm hôm sau, Ân Lâm Sơ như thường lệ tới phòng ăn trước, Hoắc Kiệu đi theo sau.
Đổng Nhuận Ngôn giúp đầu bếp Hoắc gia bưng bữa sáng lên bàn ăn, đứng ở ngoài cửa, tùy thời chờ phân phó.
Hoắc Kiệu tới phòng ăn, không đi vào ngay mà đứng lại trước mặt Đổng Nhuận Ngôn, ánh mắt lạnh lùng.
Đổng Nhuận Ngôn xoay người lảng tránh, lại bị Hoắc Kiệu gọi lại.
"Đứng lại."
Âm thanh lãnh khốc vang lên, Đổng Nhuận Ngôn đứng tại chỗ, trong lòng âm thầm nghĩ chuyện không tốt.
Anh ta vẫn luôn biết Hoắc thiếu gia có điều bất mãn với anh ta, nếu chuyện bắt cóc lần này bại lộ, kết cục của anh ta tuyệt đối sẽ chẳng tốt lành.
Đổng Nhuận Ngôn cắn chặt khớp hàm, nội tâm điên cuồng kêu gọi: Đại thiếu gia mau tới cứu tôi!
Hoắc Kiệu từ phía sau đi ra, lạnh lùng nói: "Ngày hôm qua anh đã đi đâu?"
Đổng Nhuận Ngôn nhấp môi, không thể trả lời vấn đề này.
Cũng may Hoắc Kiệu không có ý định tiếp tục giằng co với anh ta, rất nhanh mở miệng lần nữa, nhưng lời nói lần này càng làm cho cơ thể anh ta cứng đờ.
"Tôi kiểm tra lịch sử liên lạc của anh, phát hiện một ít vấn đề."
Đổng Nhuận Ngôn ngừng thở, nghe hắn nói tiếp.
"Anh liên hệ thường xuyên với mẹ kế của Lâm Sơ, bà ta cho anh tới giám thị Lâm Sơ, phải không?"
Hoá ra là chuyện này.
Adrenaline của Đổng Nhuận Ngôn ngừng tăng, mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-tra-cong-con-chua-nguoc-toi/2900960/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.