Đạo đức của một nhân viên y tế của Thường Chinh Bình đã mạnh mẽ áp chế sự khiếp sợ, sao người trước mặt lại ngủ chung với Trung giáo Hoắc đã kết hôn, đấy là cuộc sống riêng tư của người ta, anh ta không nên và cũng không đủ tư cách để hỏi.
Tự thôi miên mình một lúc, Thường Chinh Bình chuyển sự chú ý của mình trở lại nhân vật chính đang bị nghi có bệnh, đứng đắn nói: "Tôi nghĩ, không chắc chắn là bệnh từ thận. Sao anh chắc chắn là Trung giáo Hoắc đi tiểu, nhỡ là đại tiện thì sao."
"Quá lâu, nửa giờ, không đến mức."
Ân Lâm Sơ cau mày.
Thường Chinh Bình vỗ nhẹ mặt bàn, chắc chắn nói: "Án này đã phá, nhất định là táo bón. Để tôi lấy cho anh ít thuốc nhuận tràng nhé? "
Ân Lâm Sơ nhìn hắn, lông mày vô thức giãn ra, vô số chất vấn đã đi đến miệng, cuối cùng chọn một câu tương đối ôn hòa: "Anh có giấy chứng nhận hành nghề y không?"
Chữa cho người mà cứ như chữa cho chó, bệnh gì cứ uống thuốc xổ là khỏi hết? Nói thật đi, anh là gián điệp từ công ty sản xuất thuốc đến đây nằm vùng đúng không?
"Anh hỏi thế là xúc phạm tôi đấy!" Thường Chinh Bình tức giận thấy rõ, "Nếu tôi có giấy phép hành nghề tôi còn ở lại đây à? Dù có có thật, tôi cũng là bác sĩ thú y, anh tìm tôi chữa bệnh, bệnh nhân phải là động vật chứ!"
Ồ, đúng nhỉ.
Ân Lâm Sơ bỗng nhiên nhớ lại hồi còn ở Tinh Cầu Thủ Đô, có đứa bé đoán động vật cậu thích nhất là chú Hoắc Kiệu, cậu đã sửa lại cho đứa trẻ không được nói như vậy, mà khi đó, phản ứng của Hoắc Kiệu lại là: "Tôi không phải động vật à?"
Dưới cái nhìn bất an của Thường Chinh Bình, cậu cúi đầu khụ một tiếng, nghiêm trang kiểm soát lại biểu cảm gương mặt.
Ân Lâm Sơ xoa đầu con chó: "Là tôi đường đột. Chuyện hôm nay không được nói với ai, nếu có người thứ ba biết nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta..." Cậu quay ra cười với Thường Chinh Bình, chuyển chủ đề: "Anh nói chó thích ăn xương à?"
"Đúng vậy, chó đương nhiên là thích.."
Giọng nói Thường Chinh Bình nhiên im bặt, nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng hoàn toàn trái ngược với nụ cười trên khuôn mặt cậu.
Hơi dời tầm mắt xuống con chó hung ác trong tay Ân Lâm Sơ đang nhe ra đống răng sắc nhọn.
Anh ta biết những chiếc răng đó có thể nhai xuyên cửa kim loại.
Còn có cả dạ dày tiêu được kim loại, nếu tiêu hoá xương, chắc là còn nhanh gọn hơn thế.
"Lâm Sơ, em có ở đây không?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Kiệu, Ân Lâm Sơ cao giọng đáp: "Có."
Cậu đứng lên, Hoắc Kiệu mở cửa bước vào, gật đầu với Thường Chinh Bình đang đứng dậy cúi chào, nhìn về phía Ân Lâm Sơ: "Vừa mới quay lại không thấy em. Đổng Nhuận Ngôn nói em đưa chó tới đây, lại có chuyện gì sao?"
Từ khi sương mù tan đi, nhiệm vụ tuần tra giảm đi rất nhiều, thời gian luân chuyển cũng được rút ngắn, Hoắc Kiệu không cần đi sớm như trước, về cũng sớm hơn.
"Không."
Ân Lâm Sơ đi đến bên cạnh hắn, giơ con chó vẻ mặt ngoan ngoãn trong tay lên: "Anh biết đấy, nó lúc nào cũng cắn đồ, tôi đưa nó tới làm kiểm tra sức khỏe định kỳ."
Hoắc Kiệu và Ân Lâm Sơ sóng vai ra ngoài, hắn vừa đưa tay ôm chó vừa nhắc nhở: "Đã một tuần kể từ lần kiểm tra cuối cùng, mai em đi làm lại kiểm tra toàn thân đi."
"Sức khoẻ tôi rất tốt, không có vấn đề gì!" Ân Lâm Sơ kiên quyết từ chối.
Cậu không muốn đi cũng không thể ép buộc, Hoắc Kiệu chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, kể về một số loài động thực vật hắn đã nhìn thấy trong lúc tuần tra.
Ân Lâm Sơ nghe thấy rất thích thú, khi nói đến đoạn nào thú vị, hai người cùng nhau cười rộ lên.
Thường Chinh Bình ôm cửa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người sóng vai nhau rời đi, trên mặt lộ ra vẻ thâm trầm.
Tuy rằng lúc nãy hình như anh bị uy hiếp, nhưng.. hai người kia chắc chắn là có mập mờ!
Trong lòng vẫn canh cánh chuyện sức khoẻ của Hoắc Kiệu, tuy lời Thường Chinh Bình nói không thể tin hết, nhưng cũng không phải không có giá trị tham khảo, Ân Lâm Sơ nghĩ mãi, chui vào căn cứ trồng trọt bận bịu cả ngày.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiệu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Ân Lâm Sơ lấy ra hai cái túi trong suốt từ trong rương trên bàn, đưa cho hắn.
Rương kim loại có chức năng làm lạnh, túi trong suốt khi chạm vào có cảm giác man mát.
Hai túi chứa hai loại quả mọng, một túi màu cam, một túi màu tím.
Lớp vỏ mỏng khiến quả mọng trong suốt như pha lê, như thể chạm nhẹ một cái là phần thịt quả căng tròn sẽ hở, nước chua ngọt trào ra, trông đặc biệt hấp dẫn.
Thấy Hoắc Kiệu cầm không nhúc nhích, Ân Lâm Sơ liền nhét chiếc túi nhỏ vào túi ngực áo khoác cho hắn: "Cái này cho anh mang theo, có thể ăn lúc ra ngoài, chú ý một lần không ăn quá nhiều là được."
Đây là quả kết được từ cái cây Ân Lâm Sơ mang về, đa số không thể gọi tên.
Ân Lâm Sơ đến tên cho con chó còn không muốn đặt chứ đừng nói đến mấy loại cây này, nên Hoắc Kiệu không cần hỏi đây là quả gì, chỉ cần biết đây là Ân Lâm Sơ đưa, nhất định là ăn được, lại còn ăn ngon.
Hoắc Kiệu nhẹ nhàng vỗ túi, cảm nhận đồ bên trong: "Muốn tôi mang gì về cho em không?"
Ân Lâm Sơ sờ cằm, nghĩ kỹ, hình như nhớ tới gì nên "a" một tiếng, xòe lòng bàn tay ra, cười nói: "Nhờ anh mang về cho tôi một Trung giáo Hoắc khoẻ mạnh nguyên vẹn nhé."
Trong mắt Hoắc Kiệu lóe lên ánh sáng, hắn hơi cúi đầu, không giấu được khóe miệng nhếch lên, đặt tay lên lòng bàn tay cậu: "Tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Cách đó không xa, một con vật trông giống như thỏ lai hươu đang nhìn vào đây, đôi mắt nâu sẫm, lông mi dài mọc dày quanh hốc mắt, chiếc mũi hồng và cái miệng thanh tú nhẹ nhàng run lên theo nhịp thở, thấy có người tới gần cũng không né tránh.
Đội tuần tra đặt tên cho loài này là hươu thỏ.
Đặt rất tuỳ ý, chỉ để gọi cho tiện.
Các loài động vật khác cũng được đặt tên theo quy tắc này, sao cho thuận tiện là được.
Lý Cải xoa hai tay vào nhau, cảm thán: "Không phải chứ, đám động vật nhỏ này lớn lên trông cũng thanh tú đấy"
Anh ta đưa tay chạm vào đầu nó, nó đột nhiên rùng mình, há miệng ra lộ mấy cái răng nanh cắn về phía trước.
Động tác của Lý Cải rất nhanh, thu tay lại, lập tức nghe được tiếng răng cắn chặt vào nhau.
Tấn công thất bại, hươu thỏ xoay người chạy, đổi chỗ đứng, tiếp tục ngờ nghệch.
"Nguy hiểm thật!" Lý Cải rút tay lại, cười lớn, lúc rảnh anh ta rất thích chơi hươu thỏ như vậy, lần nào cũng có tác dụng. "Hoắc Kiệu, anh thấy không? Nó bị lừa mấy lần, vẫn chưa nhớ.."
Lý Cải quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Kiệu, chỉ thấy hắn đã cách xa các thành viên trong đội, một mình đứng ở bìa rừng, cúi đầu, một tay giơ lên, làm vài động tác nhỏ.
Ăng-ten hóng hớt vô hình phát hiện ra bí mật nhỏ, lập tức phát ra tín hiệu nhắc nhở, Lý Cải hưng phấn trong nháy mắt — Hoắc Kiệu lại có bí mật rồi!
Rón rén tới gần như phường đạo tặc, Lý Cải vừa vươn cổ ra, Hoắc Kiệu quay lại, cảnh giác nhìn anh ta, bàn tay đang giơ lên thả xuôi người, nghiêm giọng nói: "Lý Cải, cậu đang làm gì?"
Tuy động tác của hắn rất nhanh nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Lý Cải, anh ta không hề sợ hãi, mắt đầy ý cười bảo: "Tôi thấy rồi, trong túi anh có gì thế?"
Hoắc Kiệu cau mày một chút, sau đó khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, bình tĩnh nói: "Nếu anh đã thấy thì tôi cũng không giấu làm gì."
Hắn lấy ra một quả mọng từ trong túi áo, công khai bỏ vào miệng, đầu lưỡi thấm đẫm nước quả ngọt lành, nói chuyện cũng hơi toả ra hương ngọt: "Chỉ là mấy quả mọng thôi."
"Ầy, thế thôi à."
Lý Cải bĩu môi, còn tưởng là cái gì mà thần bí như vậy chứ.
Hoắc Kiệu hơi nhướng mày nhưng không nói gì.
Cả hai giữ khoảng cách không xa, tiến về phía trước theo lộ trình đã định.
Tai mắt Lý Cải hướng ra sáu phương tám hướng, chú ý từng lần gió thổi cỏ lay, Hoắc Kiệu thỉnh thoảng lấy quả mọng trong túi ra, đưa một quả vào miệng, anh ta đều thấy hết.
Hoắc Kiệu không hề cố kỵ, vân vê quả mọng bằng đầu ngón tay, dường như đang cố tình cho Lý Cải, khán giả duy nhất có mặt tại hiện trường xem.
Chờ Lý Cải nhìn qua, hắn lại ném nó vào miệng như không có gì xảy ra.
Ăn có tí quả dại mà sao làm bộ quá vậy! Lý Cải làm càn cười nhạo: "Ha ha ha, hồi trước sao tôi không phát hiện anh ấu trĩ như vậy, lớn như thế rồi còn ăn vặt? Ha ha ha ha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]