Khóc cả ngày trời Giản Lê cũng suy nghĩ thông suốt, không có Hoài Thanh thì cậu bây giờ cũng chẳng khó mà kiếm người khác. Cậu lết cơ thể vừa mệt vừa đói xuống nhà, cũng do hôm nay vì quá hào hứng chuẩn bị quà cho Hoài Thanh mà cậu đã quên luôn cả ăn, đã vậy còn dầm mưa về nữa.
Vì cô giúp việc có việc xin nghỉ nên trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu, Giản Lê kiếm đại trong nhà xem có đồ ăn liền không.
Giản Lê tìm cả ngày trời không thấy nên quyết định đặt đồ ăn ngoài luôn cho nhanh, cậu cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Hoài Thanh.
Sao hắn lại có thể thản nhiên nói những lời quan tâm cậu ngay sau khi thốt lên câu nói đó chứ. Cậu nhìn lại những tin nhắn do Hoài Thanh gửi, hắn nhắn rất nhiều, tuy cậu chỉ trả lời rất ngắn gọn thậm chí là không trả lời thì Hoài Thanh vẫn liên tục nhắn tin cho cậu.
Đó là khoảng thời gian cậu cảm thấy thật sự hạnh phúc, nhưng có lẽ cậu phải chấp nhận hiện thực mà thôi.
Đợi một lúc thì đồ ăn cũng được giao đến, Giản Lê thẫn thờ ngồi ăn một mình.
Nước mắt cứ vậy lại vô thức trào ra, cậu trách Hoài Thanh một thì tự trách bản thân mười, đáng ra ngay từ đầu cậu phải biết trước kết quả này rồi chứ, ấy vậy mà lại lún sâu vào mối quan hệ này.
Ăn xong Giản Lê vứt đồ vào sọt rác, Giản Lê tự tát bản thân một cái. Tự nhủ với mình rằng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3713457/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.