Giản Lê đang nhìn trộm bị phát hiện thì xấu hổ quay đi, cơ mà cậu lại bị Hoài Thanh dùng tay xoay đầu cậu lại đối diện với hắn.
" Sao không trả lời anh."
Nhìn đối diện như này trông Hoài Thanh đẹp trai hơn nhiều, Giản Lê ấp úng nói :" Ừm, đẹp lắm"
Hoài Thanh nghe được câu trả lời của cậu thì vô cùng hài lòng mà xoa đầu cậu một cái :" Em đáng yêu lắm."
rung lên.
Bầu không khí bây giờ ám muội vô cùng, bỗng điện thoại Hoài Thanh Hắn bấm gọi rồi đi ra một góc nói chuyện với ai đó, cậu tuy không biết có chuyện gì cơ mà nhìn sắc mặt Hoài Thanh có vẻ như là một chuyện không tốt.
Gọi điện xong Hoài Thanh nhanh chóng quay lại chỗ cậu, giọng nói có phần áy náy :" Xin lỗi, hôm nay anh có chút chuyện em tự về nhé."
" Ừm, cậu đi đi."
Hoài Thanh cười rồi dọn đồ sau đó nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên trêu cậu :" Lê Lê học một mình ngoan nha."
Ban đầu cậu còn không thích cái cách gọi này cho lăm, cơ mà Hoài Thanh gọi hoài nên cậu cũng quen. Một phần là do dù cậu có nói thế nào thì hắn vẫn sẽ gọi cậu như vậy.
Vì Hoài Thanh đi rồi nên cậu cũng không có hứng mà học nên cũng dọn đồ vào trong cặp, Giản Lê nhìn thấy một quyển vở của Hoài Thanh, có lẽ là do hắn để quên nên cậu cũng không nghĩ nhiều mà cho vào trong cặp.
Phải nói đây là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3701359/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.