Sau cái hôm Giản Lê cùng Lưu Khang vô tình gặp nhau ở quán bar ấy hai người trở nên thân thiết với nhau hơn.
Cũng vì lí do hai người trở nên thân thiết như vậy mà Thành bị cậu cho ra rìa , ban đầu cô cũng có chút khó chịu mà nhìn riết cũng quen luôn nên mặc kệ họ luôn dù thỉnh thoảng có chút bực do bị bơ.
Lưu Khang :" Cuối tuần này cậu có rảnh không". Lưu Khang thì thầm vào tai cậu mà nói do đang trong tiết học, khoảng cách của hai người gần đến mức mà Giản Lê cảm thấy hơi thở của Lưu Khang đang vào trong tai mình.
Cuối tuần này cậu cũng chẳng có việc gì nên vốn định ngủ cả ngày cơ mà nếu Lưu Khang đã nói vậy thì được thôi.
Giản Lê :" rảnh lắm " cậu nhẹ giọng nói với Lưu Khang.
Lưu Khang vui vẻ đáp lại " được, vậy thì cuối tuần này tụi mình đi chơi đâu không " .
Giản Lê :" với cậu thì mình sẽ không từ chối đâu " .
Ai mà nghe được cũng có thể đoán được ý của cậu và Lưu Khang cũng không ngoại lệ.
Lưu Khang cười tươi nhìn cậu đầy ấm áp nói " vậy thì thời gian cụ thể mình nhắn sau nha".
Cứ vậy hai người nói chuyện vui vẻ với nhau mặc cho giảng viên đang giảng bài trên mục và Thành đầy khinh bỉ nhìn hai người .
Cuối tuần cũng đến, Giản Lê và Lưu Khang quyết định hẹn nhau đi đến khu vui chơi của thành phố.
Giản Lê ngắm mình trong gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3687910/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.