Theo câu "Hoàng thượng giá đáo!" Tất cả mọi người hướng ánh nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy Thẩm Dập Luân đi ở phía trước nhất theo sau là Trương Hòa và một đám thái giám.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ!"
"Nô tài (nô tỳ) tham kiến bệ hạ!"
Thẩm Dập Luân nhìn cũng không nhìn các nàng đi thẳng tới trước mặt Hứa Nặc nâng y dậy rồi nhàn nhạt nói với mọi người:
"Bình thân."
"Tạ bệ hạ!" Mọi người nhìn Thẩm Dập Luân làm như thế tất nhiên là càng thêm oán hận Hứa Nặc, song lại không ai dám ra mặt.
"Buông tay ra!" Hứa Nặc mặt mỉm cười mà nói nhỏ với Thẩm Dập Luân.
"Xem ra muốn làm tới cùng, đúng không hả." Thẩm Dập Luân nghiêm túc nói, nhưng mà trong lòng nghĩ tay nhỏ của Hứa Nặc thật là mềm thật là mịn, đáng tiếc không thể sờ thật rõ ràng (︶︿︶).
Chờ Hứa Nặc thực sự tạc mao, Thẩm Dập Luân mới không nỡ buông ra bàn tay mềm nhỏ bé kia, thuận tiện tự hỏi lần sau có thể mượn cớ gì để tiếp xúc gần gũi.
Hứa Nặc thấy các phi tử phía dưới cũng không chịu được, mà Thẩm Dập Luân lại rõ ràng như đi vào cõi thần tiên, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
"Khụ, hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nhờ hoàng thượng giải quyết."
"Hả, là chuyện gì vậy?" Thẩm Dập Luân bị kéo trở về liền đưa ánh mắt chuyển qua trên môi Hứa Nặc đang đóng mở, oa, thoạt nhìn cũng thật mềm, vị nhất định rất ngon, không biết làm sao để nếm thử một ngụm đây.
Lúc này người ở phía dưới cuối cùng chịu không nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-ta-con-chua-tien-lanh-cung/47962/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.