Hứa Nặc cẩn cẩn dực dực đi tới:
"Hoàng thượng, người đây là muốn làm gì?"
Thẩm Dập Luân mỉm cười phá tan mong đợi của Hứa Nặc:
"Trẫm đương nhiên là ở chỗ này phê tấu chương."
Hứa Nặc chưa từ bỏ ý định:
"Thế nhưng, không hợp phép tắc, hơn nữa..."
"Hoàng hậu suy nghĩ nhiều rồi, trẫm ở nơi đây chính là phép tắc." Thẩm Dập Luân nói vô cùng bá đạo.
Hứa Nặc im, vốn định quay về phòng trong đọc sách kết quả lại bị Thẩm Dập Luân gọi lại:
"Hoàng hậu tới giúp trẫm mài mực đi."
Mài mực?!
Hứa Nặc rất phẫn nộ!
Hứa Nặc... Qua mài mực...
Hứa Nặc an ủi mình, nảy sinh một suy nghĩ hung ác, thừa dịp hắn không để ý, hê hê hê...
(Em định làm gì??? -_-)
"Hoàng hậu đang suy nghĩ gì vậy?" Thẩm Dập Luân thực sự nhìn không được biểu tình ngu ngốc cả Hứa Nặc, lên tiếng cắt đứt.
"Hả? Thần thiếp, thần thiếp là nghĩ làm thế nào giúp hoàng thượng quản tốt hậu cung, làm cho chúng tỷ muội êm ấm sống chung!" Lý tưởng cao xa như thế, mình thực sự rất không dễ dàng.
Thẩm Dập Luân khóe miệng giật một cái, vẫn là hài hước, hắn thật sự không tin. Bất quá cũng không đáng sửa mà thôi.
Thẩm Dập Luân hàng ngày bắt đầu phê duyệt tấu chương cũng sẽ không quan tâm chuyện khác, Hứa Nặc mài mực rất buồn chán, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng đường nhìn dừng lại trên mặt Thẩm Dập Luân. Không thể không nói di truyền của hoàng thất thật đúng là tốt, nhất là Thẩm Dập Luân, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng hơi nhếch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-ta-con-chua-tien-lanh-cung/47955/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.