Hứa Nặc mời vào cửa A Ly đã chạy vội tới.
"Công tử người là cái dạng gì đây? Người vừa đi đâu? Sao bây giờ mới về?" A Ly liên tiếp đặt câu hỏi cùng với đôi mắt long lanh nước khiến Hứa Nặc có chút mông lung, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
"Ta không sao, trong cung ta có thể có chuyện gì sao? Hơn nữa nội cung nhiều thị vệ như vậy cũng không vô dụng đâu." Hứa Nặc kiên nhẫn trấn an nàng, tuy rằng A Ly có ồn ào một chút, nhưng đều nghĩ cho mình, điều này khiến nội tâm Hứa Nặc ấm áp.
A Ly nghe xong lời này mới cảm thấy mình lo lắng vô ích, bất quá vẫn mạnh miệng nói:
"Công tử, người lần sau có đi ra ngoài phải nói với chúng tôi một tiếng, nếu không sẽ thực sự hù chết chúng tôi!"
"Được được!" Hứa Nặc từng cái đáp ứng.
Giằng co rất lâu sau Hứa Nặc mới có thể đi ngủ. Chỉ là vào lúc đêm dài vắng người một thân một mình nằm trên giường, trước mắt Hứa Nặc không tự chủ xuất hiện ánh mắt lạnh như băng ban ngày của Thẩm Dập Luân, đâm Hứa Nặc đến toàn thân rét run, thế là y càng bọc bản thân lại kỹ hơn, vẫn khoog ngăn được cảm giác giá buốt tỏa ra. Tuy rằng biết rõ này không phải chủ ý của Thẩm Dập Luân, thế nhưng không biết vì sao cứ nghĩ đến loại ánh mắt đó của Thẩm Dập Luân nhìn mình, trong lòng Hứa Nặc liền khổ sở.
Buộc bản thân không nghĩ những chuyện nhỏ nhặt này nữa, Hứa Nặc bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-ta-con-chua-tien-lanh-cung/1869670/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.