Thẩm Dập Luân cuối cùng cũng được thỏa nguyện ngủ thẳng trên giường Hứa Nặc, vì thế hắn từ sớm đã nằm vật xuống giường, lại còn ánh mắt tha thiết nồng đâm nhìn từng động tác của Hứa Nặc.
Hứa Nặc bị hắn nhìn như vậy vẫn chậm rì rì làm chuyện của mình. Thẩm Dập Luân ngược lại cũng không giận, cứ như vậy nhìn mỹ nhân Hứa Nặc nghiêng người dựa trên giường đọc sách. Dọc theo đôi mắt xuống là mũi nhỏ xinh xắn rồi đến đôi môi hồng nhuận phơn phớt, xuống chút nữa là cần cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh tình xảo, khiến người chỉ muốn cắn một phát, năm ngón tay hết sức nhỏ, đầu ngón tay mượt mà, dưới ánh càng tăng thêm mỹ cảm.
Yết hầu Thẩm Dập Luân chuyển động vài cái, sau đó, mới cưỡng ép bản thân dời đi ánh mắt, nếu không hắn cảm giác mình không thể khống chế nổi nửa người dưới của mình nữa rồi.
Hứa Nặc xem một hồi có chút mỏi mắt, không khỏi lầm bầm lầu bầu:
"Đèn sao lại tối vậy?"
A Ly tiến lên hỏi:
"Công tử, có chuyện gì sao?"
"Đèn có chút tối, không thể sáng thêm sao?" Hứa Nặc chỉ vào ngọn đèn hỏi.
A Ly buồn rầu lắc đầu:
"Công tử, đây là sáng nhất có thể rồi."
Hứa Nặc hơi phiền não, nói thật y cho tới bây giờ chưa nghe người nào kêu ca đèn như vậy là tối, có vẻ như chỉ mỗi mình không thích ứng được ánh sáng yếu như thế, lúc nào trong tiềm thức muốn ánh sáng rõ ràng hơn.
Vẫn là không nghĩ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-ta-con-chua-tien-lanh-cung/1869660/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.