Hứa Nặc bị Thẩm Dập Luân sờ nổi da gà muốn đứng lên, không dấu vết rút tay về, liền gọi Triệu Tín đến phân phó.
"Tửu lâu phải quản cho tốt, không chỉ cơm với thức ăn phải ngon miệng, gói hàng cũng rất quan trọng."
"Gói hàng?" Triệu Tín nghi hoặc.
"À, đơn giản mà nói là muốn tất cả mọi người biết đến tửu lâu của chúng ta, còn có thể đặt đồ ở đây, nâng cao tầm nổi tiếng!" Hứa Nặc đơn giản giải thích.
"À." Triệu Tín gật đầu, ý đó sao trước đây nghĩ không ra chứ! "Công tử nói rất đúng, nhưng làm sao để thực hiện được?"
Hứa Nặc tự tin cười:
"Chúng ta cần có đơn tuyên truyền!"
Những người khác cũng bị từ ngữ mới lạ này hấp dẫn, đều đem lực chú ý phóng lên trên người Hứa Nặc. Hứa Nặc cũng không luống cuống, thoải mái nói:
"Đơn tuyên truyền phải đem những món ăn đặc biệt của quán viết lên, mướn vào người đi ra đường phân phát, phát càng rộng càng tốt."
"Cái này đơn giản!" Triệu Tín lập tức đáp lời.
"Không chỉ có như vậy, tửu lâu của chúng ta ba ngày đầu thức ăn giảm bớt 8%..."
"8% là cái gì vậy?"
Hứa Nặc lúc nghe thấy không thoải mái, thế nhưng quay đầu nhìn về phía người hỏi câu kia, có vẻ là một trợ thủ của đầu bếp nào đó.
"Ngươi không biết 8% là cái gì sao?" Hứa Nặc vốn nghĩ không cần giải thích cho mọi người, nhưng lại thấy hầu hết mọi người vẻ mặt mờ mịt. Cái này Hứa Nặc chẳng có chút xa lạ nào, y giải thích từ 8% này thập phần tự nhiên, này đã nói lên y rất quen thuộc với nó, nhưng nhìn biểu tình của những người khác đã nói lên họ chưa từng nghe qua, vậy mình phải làm sao? Hứa Nặc vẻ mặt có chút mờ mịt.
"Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Dập Luân thấy Hứa Nặc lộ ra cái loại biểu tình con nít không có nhà để về vô cùng đau lòng, hận không thể đem y ôm vào trong lòng an ủi y thật tốt.
"Hả?" Hứa Nặc phục hồi tinh thần nhìn về phía Thẩm Dập Luân. "Không có chuyện gì, ta chỉ là, suy nghĩ vài chuyện thôi." Nói xong hướng hắn cười cười mà trấn an.
Thẩm Dập Luân là không tin, bất quá Hứa Nặc không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép y, chỉ có thể làm bộ không thèm để ý.
"8% là," Hứa Nặc bắt đầu chọn từ để giải thích, giải thích hết những gì mình biết, tránh cho sau này lặp lại. "Giả như món ăn này giá gốc là 12, vậy sau khi giảm 8% thì còn 8 lượng; hoặc tỉ như nếu nó là 5 lượng, vậy sau khi giảm 8% còn 4 lượng. Các ngươi hiểu chưa?" Hứa Nặc nói xong nhìn biểu tình của bọn họ lại thất vọng phát hiện bọn họ vẫn chưa hiểu hết.
"Ta hiểu rồi!" Đúng lúc này một giọng nói phá vỡ sự yên tính. Hứa Nặc quay đầu nhìn, thì ra là nam tử ban nãy.
"Hả? Ngươi biết cái gì?" Hứa Nặc hỏi gã.
"Nếu như giá gốc là 20 lượng, vậy giảm 8% là 16 lượng."
"Nếu như là 7 lượng?" Hứa Nặc cố ý thử gã.
"Ừm, vậy hẳn là, 5 lượng còn thêm 600 văn." Nói xong cũng hồi hộp chờ đáp án của Hứa Nặc.
Hứa Nặc thật không nghĩ tới gã cư nhiên thông minh như vậy, thực sự là bất ngờ có được một người giỏi, Hứa Nặc trả lời gã:
"Ngươi nói hoàn toàn chính xác."
Nam tử nghe xong kích động trên mặt hồng hồng, những ánh mắt của người khác nhìn gã cũng rõ ràng có cải biến.
"Ngươi tên là gì vậy?" Hứa Nặc hỏi.
"Tiểu nhân Vệ Thanh!"
"Vệ Thanh, ta có một việc muốn giao cho ngươi đi làm, không biết ngươi có đồng ý hay không?"
"Tiểu nhân nguyện ý vì công tử làm trâu làm ngựa!" Vệ Thanh kích động quỳ xuống hướng Hứa Nặc dập đầu, gã rõ ràng có được cơ hội này, nói không chừng còn có thể trở nên nổi bật hơn, bởi vậy gã tuyệt không thể coi thường, đối với Hứa Nặc càng thêm cung kính.
Hứa Nặc nhìn gã như vậy cũng thưởng thức:
"Ta sẽ cho ngươi một quyển sách, ngươi đem toàn bộ học thuộc, chỉ cần ngươi có thể qua đợt khảo hạch, tiên sinh ở phòng thu chi ở ngôi tửu lâu này chính là ngươi."
Vệ Thanh chợt ngẩng đầu, xác định mình không phải là đang nằm mơ, một hồi lâu dường như mới phản ứng kịp, ngay cả thanh âm cũng run rẩy:
"Tiểu nhân đa tạ công tử! Tiểu nhan sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử!" Tiên sinh phòng thu chi đó, này có thể so với mỗi ngày làm trợ thủ của đầu bếp có tiền đồ hơn nha!
"Đứng lên đi, chỉ cần ngươi thay ta làm việc thật tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Lời này dường như là nói với Vệ Thanh, cũng như nói với mọi người.
Đầu bếp Lý cũng tiến lên vỗ vai Vệ Thanh:
"Tiểu tử làm rất tốt! Sau này có tiền đồ cũng đừng quên đám lão nhân chúng ta đây nha ha ha!"
Vệ Thanh có chút cảm động, những đầu bếp này rất hiền lành, chưa bao giờ loạn phát tỳ khí(*),đối với mình cũng chiếu cố:
"Vệ Thanh sẽ không!"
(*)loạn phát tỳ khí: kiểu làm bậy, gây lộn xộn, náo loạn, ồn ào mất trật tự, nói chung là an phận /tự vả/
"Được rồi, chúng ta tiếp tục bàn đi, mới nãy chỉ nói được một phần."
Triệu Tín nghe xong hết sức kích động, vẫn còn có! Công tử thật sự không giống người phàm mà! Thông tuệ bác học như vậy, khiến bọn họ đều khen ngợi tán thưởng!
"Đương nhiên! Vừa nãy vẫn chưa hết. Đơn tuyên truyền cần viết địa chỉ của tửu lâu, còn phải mở các cuộc ưu đãi, hoặc là giảm giá các thứ, để mọi người nhìn thấy một chút lợi nhỏ luền lao tới. Sau đó chế độ phục vụ của chúng ta sửa lại, còn phải thay đổi tạo cảm giác mới mẻ, nhớ mãi không quên!"
(Ta thấy Nặc Nặc là xuyên từ hiện đại về cổ đại thì đúng hơn á)
Triệu Tín đã lôi ra một tờ giấy, Hứa Nặc vừa nói gã vừa viết, nghe đến đó thì hỏi một câu:
"Làm sao thay đổi?"
Hứa Nặc nhìn gã:
"Ta có một đề nghị."
Thời gian bất tri bất giác trôi đến buổi tối, Hứa Nặc nói nửa buổi sáng đến tận toàn bộ buổi chiều đã sớm miệng khô lưỡi khô, bụng đói kêu vang. Hứa Nặc uống một ngụm nước, làm trơn cổ họng, rồi sờ sờ bụng nhỏ của mình, a, thật là bi thương, bụng nhỏ chẳng có gì hết! Bất quá cuối cùng cũng hoàn hảo bàn xong xuôi, Hứa Nặc thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hiện tại Hứa Nặc đang ở trong một gian phòng. Thẩm Dập Luân nhìn Hứa Nặc quá mệt mỏi liền để bọn họ dời đến gian phòng này. Nhưng mà Thẩm Dập Luân đâu? Hứa Nặc nhìn chung quanh gian phòng đều không gặp người, lúc này cửa phòng mở ra, cư nhiên là Thẩm Dập Luân bưng cơm nước đến.
(ôn nhu a ôn nhu~)
Hứa Nặc phát hiện mình có thể vừa chứng kiến một hồi kỳ tích! Thẩm Dập Luân! Cư nhiên! Đích thân! Đem cho mình! Cơm tối!
Hứa Nặc nhìn cơm để trên bàn, suy tính nếu như mình hô to một tiếng đây là cơm hoàng thượng tự mình mang đến sau đó đem bán đấu giá có thể có nhiều tiền hay không!
"Có chuyện gì sao?" Thẩm Dập Luân nhìn Hứa Nặc không nhúc nhích nhìn chằm chằm mâm cơn mà chẳng ăn, hỏi thì Hứa Nặc cư nhiên không nghe thấy.
Thẩm Dập Luân bất đắc dĩ nhẹ nhàng búng trán Hứa Nặc một cái, Hứa Nặc giật mình ôm đầu ngẩng lên trừng hắn.
"Nếu không ăn sẽ nguội!" Thẩm Dập Luân hơi có chút hàm xúc dở khóc dở cười, thực sự không biết bên trong cái đầu nhỏ của y chứa cái gì nữa. Nghĩ đến biểu hiện hồi xế chiều hôm nay của Tiểu Nặc, Thẩm Dập Luân đã cảm thấy có chút tự hào, đây là Tiểu Nặc của hắn đó! Khiến người luyến tiếc không buông, chỉ muốn cả đời buộc lại bên cạnh mình!
"Ừ." Hứa Nặc bây giờ vẫn là lấp đầy bụng quan trọng nhất, kệ những chuyện khác, hừm! Phải ăn thôi!
---
Lời tác giả: A a a a! Phát hiện 2000 từ cư nhiên là mức cao nhất! Ta không phục!!
Bán manh sẽ có vote sao?
Lời cầu nguyện hôm nay: Ta sắp sửa xem xong《Bán trạch trực thụ 》
Người!!!
Mọi người vote nhiều hơn! Nếu không Tiểu Nặc sẽ không phát bánh kẹo cưới cho các ngươi đâu!!!
Động!!!! Không ngủ được!!!!
Lời trans: Hôm nay đi chơi nên 1 chương thôi nha! Xin lỗi (^^)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]