Nhan Mộ kéo hai người Trần Khải đi, vì trong tết nên có rất nhiều gia đình đưa con đến chơi, ba người họ nhanh chóng đứng một chỗ thích hợp quan sát Sở Viêm và Diệp Tử Yên:” vừa hay đối diện với cây cầu bọn họ đứng a”
“ 10 phút nữa pháo hoa bắn rồi a”
Chuông điện thoại Lâm Tích reo lên: “ Là điện thoại của Yên Yên”
Nhan Mộ nhanh chóng giật lấy: “ Đừng nghe, Diệp Tử Yên chắc không tìm ra chúng ta nên mới gọi”
Trần Khải cũng lên tiếng: “ Cứ để họ nói chuyện với nhau”
“ Được”
…
Diệp Tử Yên tắt di động: “ Lâm Tích không nghe máy”
Sở Viêm nhìn lên bầu trời đêm nói:” Bọn Nhan Mộ hôm nay chắc cậu cũng nhận ra”
Cô khẽ ừm một tiếng: “ chắc bây giờ họ cũng không tới tìm chúng ta”. Từ khi tới khu vui chơi, Diệp Tử Yên liền biết bọn họ muốn làm gì, dù sao cô cũng không muốn quan hệ với Sở Viêm quá căng thẳng
Im lặng một lúc, Sở Viêm hỏi: “ Sao cậu lại muốn ra nước ngoài?”
Diệp Tử Yên cô cũng không biết, là muốn tiếp tục học chuyên ngành hay là muốn tránh xa nam nữ chính: “ Có lẽ vì tôi muốn đi xa một chút”
Anh nhìn cô: “ trong nước không có gì cho cậu lưu luyến sao?”
Diệp Tử Yên ngẩng người, cô không muốn đi nhưng cô cũng không muốn ngăn cản hạnh phúc của Lâm Tích. Nếu cô ở đây sợ mình không kìm được mà thích Sở Viêm mất.
Cô hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-nam-chinh-khong-buong-tha-toi/2620663/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.