Bạch Ngôn ngồi trong xe, anh nhớ lại cô bé trước kia. Diệp Tử Yên từ nhỏ rất nhút nhát, cô lúc nào cũng trốn sau lưng anh, gọi: Bạch Ngôn ca.
Cô đã từng nói với anh: sau này Yên Yên nhất định sẽ ở bên Bạch Ngôn ca. Anh xoa đầu cô: nếu em 18 tuổi vẫn không thích ai thì ở bên anh có được không?
Đầu nhỏ của Diệp Tử Yên gật liên tục, đưa tay ra: “ Bạch Ngôn ca, hứa rồi đó”
Anh vẫn luôn giữ lời hứa đó đến bây giờ, nhưng cô thích người khác mất rồi. Lần trước, khi nhìn thấy ánh mắt cô dành cho Sở Viêm anh liền biết cô thích cậu ta
Anh sẽ không bỏ cuộc, tiểu Yên cũng sẽ ra nước ngoài học, chỉ cần anh cố gắng nhất định sẽ tìm về cô bé năm ấy. Bạch Ngôn khởi động xe, nhanh chóng lái xe về nhà
Diệp Tử Yên nằm trên giường nhìn xung quanh, cô xuyên qua cũng sắp được một năm rồi. Trãi qua nhiều chuyện cô cùng với Lâm Tích trở thành bạn thân. Tận hưởng lại khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp cùng mọi người. Có một gia đình luôn yêu thương cô như vậy nữa. Đây chính là kết cuộc tốt đẹp nhất rồi
Suy nghĩ miên man một hồi, Diệp Tử Yên chìm vào giấc ngủ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ còn lại 5 ngày đến kì cao khảo. Cũng vào hôm ấy, Diệp Tử Yên nhận được thư trúng tuyển của Harvard, cô liền chia sẻ niềm vui với Lâm Tích và mọi người. Ai ai cũng chúc mừng cô
Vì là cuối cấp rồi. Nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-nam-chinh-khong-buong-tha-toi/2620659/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.