Sở Viêm trả lại bóng cho mọi người, bước đến chỗ cô hỏi:” Có đẹp trai không?”
Diệp Tử Yên liền khen anh:” Đẹp, anh đẹp trai nhất”
“so với cao trung lúc đó đẹp hơn hay bây giờ?”
Diệp Tử Yên cảm thấy cạn lời, đều không phải là anh sao, nhưng cô vẫn trả lời anh:” Lúc trước đẹp, bây giờ càng đẹp hơn”
Sở Viêm nghe vậy cười xoa đầu cô:” Thật khéo nịnh, hội thao năm đó anh đẹp trai như vậy thì tại sao em không đến xem anh chơi bóng rổ? Hử?
Nãy giờ anh chơi bóng rổ còn bắt cô nhìn anh là vì chuyện năm đó sao. Thật ấu trĩ mà:” cuối trận em cũng có đến a”
“ Không nhìn anh một lần, liền chạy qua chỗ bọn Lưu Phi”. Anh giả bộ thở dài:” Dù sao lúc đó cũng là anh tự mình đa tình, không trách được em”
Diệp Tử Yên một mặt mộng bức. Cô để ý được nhiều như vậy sao? Lúc đó anh đáng bóng làm lớp cô thua tan tát như vậy còn muốn cô khen anh đẹp trai. Tên đàn ông này thật khó hiểu mà
Nhưng giờ anh là bạn trai của cô, phải dỗ dành a. Diệp Tử Yên cũng học theo xoa đầu anh:” Sở Sở ngoan không giận có được không?”
Sở Viêm nghe vậy liền xoay mặt đi chỗ khác, ho nhẹ:” Anh không phải trẻ lên 3, làm điều gì thực tế chút”, rồi anh chỉ lên môi mình, hôn một cái liền tha thứ cho em
Diệp Tử Yên tai cũng đỏ lên, cô nhìn thấy mọi người không để ý bên này, khẽ nhón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-nam-chinh-khong-buong-tha-toi/2620623/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.