Chương 22
“Thiếu gia, nô tài có chuyệnmuốn bẩm báo nhưng thiếu gia phải đồng ý không trách cứ thì nô tàimới dám nói.” Trung niên nhân ăn nói khép nép giống như vừa gây ra đạihọa gì vậy, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Tiêu, “Nô tài thậtkhông phải là cố ý, thiếu gia xin hãy tha thứ cho nô tài đi.”
Lại có chuyện gì đây? “Nói ta nghexem.”
“Hôm nay lão gia phu nhân sẽ đếnphủ tể tướng.”
Không thể nào! “Sao ngươi dám nóicho hai vị thùng nước đó hả?! Thật là đồ tam bát!”
Tuy không biết thiếu gia nói tambát là có ý gì, bất quá khẳng định không phải lời hay, trung niên nhân bắt đầukhốc đắc hi lý hoa lạp (khóc bù lu bù loa),“Thiếu gia, nô tàixin lỗi ngài nhưng giữ bí mật trong lòng thật sự rất khó chịu, nôtài cuối cùng cũng không chịu được nên đành phải tìm người để chiasẻ mà.”
Tiêu Tiêu thờ ơ, “Tự ngươi giảiquyết đi.” Tốt nhất là nàng nên đến thư phòng luyện chữ, bước rangoài bây giờ cũng chỉ làm mất mặt Hình Thất.
“Phu nhân, phu nhân.” Hoa Hoa tiểutỳ không biết từ đâu chạy đế gọi Tiêu Tiêu, “Bên ngoài có người tìm ngài,đang chờ ở đại sảnh. À, còn có cả Phẩm thần y nữa.”
Di? Phẩm Nguyệt này sẽ không hốihận chứ. Tiêu Tiêu nhanh chóng lôi kéo Tài thúc cùng đi, “Nếu đại ca muốndẫn ta đi, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.”
Trung niên nhân mãnh liệt gật đầu,“Lập công chuộc tội, có phải ngài tha thứ cho nô tài chuyện của lão giaphu nhân rồi không?”
Tiêu Tiêu trở mình mắt trợn trắng,“Đi thôi.” Lại còn cò kè mặc cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-lai-la-nguoi/86454/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.