Lục Liễu Chi luôn đề phòng Kiều Giản bất thình lình nổi nóng với cậu cùng rất nhiều chuyện khác, bởi vì quãng thời gian yên bình này thật sự quá không bình thường, nhưng mà Kiều Giản lại chẳng làm gì cả. 
Cũng không thèm tỏ thái độ muốn đem chuyện kia giải quyết rõ ràng với cậu, đại loại như níu kéo cậu chẳng hạn. 
Lục Liễu Chi rất bối rối. 
Vào ngày sinh nhật của cậu, Kiều Giản vẫn dẫn cậu đi ăn ramen theo thường lệ, mua máy chơi game đời mới tặng cho cậu, lại kẹp thêm một bao lì xì, để cậu đi mua lego mình thích. Lục Liễu Chi ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, lại quay sang nhìn Kiều Giản, rất tự nhiên mà ngoác mồm ngáp một hơi. 
“Buồn ngủ à?” Kiều Giản đánh vô lăng: “Khoan ngủ, nếu không đêm nay lại mất ngủ đấy.” 
Lục Liễu Chi ừ một tiếng, hơi hơi nhíu mày nhìn tay hắn. 
Cậu phát hiện trên ngón tay Kiều Giản xuất hiện thêm một chiếc nhẫn. 
Kiều Giản cảm nhận được ánh mắt của cậu, cũng cúi đầu nhìn tay mình: “Nhìn gì vậy?” 
Lục Liễu Chi nói: “Chiếc nhẫn...” 
“Ừ? Thấy thế nào?” Kiều Giản khẽ ngâm khúc ca: “Cái này không thể cho em được, đừng có ham.” 
Tim Lục Liễu Chi đột nhiên chìm xuống dưới. 
Tuy rằng Kiều Giản rất chú trọng vẻ bề ngoài, thế nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy hắn đeo trang sức lần nào, cùng lắm chỉ mua vài chiếc đồng hồ đeo tay mà thôi. 
Chứ huống chi là loại đồ vật mờ ám như nhẫn. 
Lúc đầu Lục Liễu Chi còn thấy hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-khong-duoc-lam-nguoi-qua-nhan-nai/19649/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.