*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
“Phiền phức?” Lục Mẫn Hành cười như không cười, “Là tao bị dính phiền phức hay mày bị dính phiền phức?” 
Lục Liễu Chi chẳng biết nên nói cái gì, dứt khoát ngậm miệng, nhưng cậu không hề bối rối chút nào, trên thực tế, cậu chỉ bối rối khi ở trước mặt Kiều Giản mà thôi. 
Lục Mẫn Hành đột nhiên làm một động tác khiến người khác khó lòng tưởng tượng nổi, gã tiến tới, ngửi mùi trên cổ Lục Liễu Chi. 
“Mày xịt nước hoa à?” 
“…Không xịt.” 
“Thật sao?” Lục Mẫn Hành nới lỏng tay, lại đi sờ cằm của cậu, “Vậy mùi hương này từ đâu mà ra?” 
Lục Liễu Chi có chút mê muội nhìn gã. 
Lục Mẫn Hành hút một hơi thuốc, rồi nặng nề phun ra. 
Bỏ đi, Lục Liễu Chi che miệng ho khan, theo bản năng lui về phía sau một bước. 
“Nói thật tao đã sớm nhìn ra mày thích đàn ông rồi.” Lục Mẫn Hành nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt tràn đầy giễu cợt, “Chuyện năm đó của mày và Kiều Giản, là mày chủ động hả?” 
“Không phải.” 
“Mày nói dối.” 
“Tôi không có nói dối.” 
“Ồ —— Vậy Kiều Giản chính là người chủ động, anh ấy uống quá chén, cưỡng bức mày.” Lục Mẫn Hành nói: “Tao biết người như mày thích bị coi thường, nào ngờ lại rẻ tiền đến mức này, nếu đổi thành kẻ khác cưỡng bức mày, phải chăng mày cũng sẽ đồng ý đi theo?” 
Mặt Lục Liễu Chi thoáng chốc trắng bệch ngay lập tức, cậu im lặng không lên tiếng giãy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-khong-duoc-lam-nguoi-qua-nhan-nai/19644/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.