Lúc Kiều Giản mang Lục Liễu Chi về nhà thì trời đã sắp tối. 
Tiệc mừng thọ tổ chức vào sáng mai, hôm nay Lục Liễu Chi phải ở nơi này trước, bố Kiều Giản ngày mai mới trở lại được, cho nên buổi tối chỉ có ba người dùng bữa. 
Lục Liễu Chi cúi đầu ăn cơm, mẹ Kiều Giản hỏi một câu cậu đáp một câu, lí nhí như muỗi kêu, Kiều Giản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tranh thủ lúc mẹ hắn đi lấy canh mới nhỏ giọng nói: “Cậu không thể ráng thêm vài câu sao?” 
“Em nói nhiều lắm rồi…” Lục Liễu Chi nhìn hắn. 
Kiều Giản trợn mắt nguýt cậu một cái, bấy giờ mẹ hắn cũng đã bưng canh ra bàn. 
Cơm ăn chưa được một nửa, mẹ hắn tán gẫu với hắn, kể bạn gái cũ của hắn vừa kết hôn, Kiều Giản theo bản năng lén lút nhìn Lục Liễu Chi, lại phát hiện cậu chỉ chuyên tâm gặm sườn bò. 
Kiều Giản vươn tay cầm cốc nước của Lục Liễu Chi, thuận miệng đối phó mấy câu, mẹ hắn còn ngồi tiếc nuối không nguôi, Lục Liễu Chi thì cứ vô tri vô giác mà cắm đầu ăn cơm, mặt Kiều Giản chợt lạnh buốt, lập tức đẩy cốc nước của Lục Liễu Chi về chỗ cũ. 
Sau bữa tối, Kiều Giản ngồi xem ti vi cùng mẹ, Lục Liễu Chi đứng trong bếp rửa trái cây, khóe miệng Kiều Giản một mực rũ xuống, tiếp tục thuận miệng đối phó mẹ hắn. 
“Lục Liễu Chi!” Kiều Giản bất ngờ hô một tiếng, “Qua đây.” 
Lục Liễu Chi bưng đĩa trái cây tới định ngồi xuống, Kiều Giản lại chợt đổi ý, nói hơi mệt muốn ngủ sớm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-khong-duoc-lam-nguoi-qua-nhan-nai/19641/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.