“Tách ——”
Âm thanh camera chụp ảnh vang lên.
Thịnh Dục và Tống Dã nhìn về phía cầu thang liền thấy một bạn nữ vội vàng giấu tay ra phía sau, đỏ mặt ngượng ngùng nhìn bọn họ, “Xin lỗi, mình rất xin lỗi!!! Hai người tiếp tục đi, mình không cố ý.”
Sau đó lưu luyến chạy về hướng bên kia cầu thang.
“……”
“……”
Giả vờ ngầu lòi thất bại còn chưa nói, còn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ này, Thịnh Dục thẹn quá hoá giận.
“Còn không buông ra?”
“À.”
Tống Dã thả cậu ra.
Trên cơ bản các lớp đều đã xuống lầu, hai người bọn họ nhanh chân bước về lớp, thời điểm vội vàng này không biết Tống Dã lại tái phát bệnh thần kinh gì, đi phía sau nhẹ nhàng nói, “Sau này muốn chơi bùn sẽ rủ mày……”
Khúc sau nói gì cậu không nghe rõ, cậu cho rằng Tống Dã đang cười nhạo cậu vừa nãy thiếu chút nữa dẫm vào không khí té cầu thang ăn cứt chó.
Khi về tới đội ngũ liền thấy thầy Triệu đang đứng phía sau chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ đến liền vội vàng vẫy tay bảo chạy nhanh lên.
Chạy tới cuối hàng, thầy Triệu hỏi, “Có mang bản thảo diễn thuyết không?”
“Dạ, có mang theo.” Thịnh Dục lôi từ túi quần đồng phục ra mảnh giấy bản thảo bị cậu gấp đến nhăn nheo đưa cho thầy Triệu.
Thầy Triệu nhận mảnh giấy cúi đầu nhìn, khuôn mặt luôn luôn hiền từ nháy mắt biến đen trong một cái chớp mắt, sắc mặt phức tạp nhìn hai người bọn họ, “Thầy quên mất, hai người các em còn nợ một bản kiểm điểm.”
Trong lòng cậu nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-doi-thu-song-con-luon-co-bo-dang-nhu-vay/438306/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.