“Không việc gì, tao rảnh, tao đến trường tụi mày tìm mày chơi.”
Thịnh Dục: “Triệu Lâm, tao cảnh cáo mày, mày đừng xằng bậy.”
Người đối diện không để bụng cười to, “Mày không tìm tao, bây giờ lại cấm tao không được tìm mày à.”
“Này, thứ bảy đi, tao rảnh, gặp mặt tí.”
Cậu sợ Triệu Lâm sẽ làm chuyện gì đó kinh khủng.
Lúc trước Triệu Lâm chạm mạch nổi điên vô cớ, mỗi ngày đều dẫn người đến cổng trường đón cậu, mỗi ngày trên đường về nhà không tránh được phải đánh nhau một trận, vì Triệu Lâm muốn theo đuổi cậu nên không ra tay tàn nhẫn, lần nào cũng phải áp chế cậu thành công mới thả ra, không biết là cái đam mê khùng điên gì nữa.
Có một lần trên đường về nhà cậu tận mắt nhìn thấy Triệu Lâm đánh nhau hàng thật giá thật, cũng không thể nói là đánh nhau, hoàn toàn là gã một mình đánh người ta, một đám đàn em đứng bên cạnh nhìn chứ không dám cản.
Thịnh Dục đứng không xa lắm, chỉ thấy Triệu Lâm không biết từ đâu tìm được một bình rượu trắng, trực tiếp đập vào đầu người nằm trên đất, bình rượu cứ thế nện xuống đầu, máu tuôn ướt vạt áo, vậy mà gã điên Triệu Lâm không có ý dừng tay, liên tục nện bình rượu vào đầu người kia, đàn em đứng cạnh thật sự sợ hãi, run rẩy nhìn xung quanh như đang tìm người, trùng hợp nhìn thấy Thịnh Dục, bọn họ không dám chạy tới chỉ vội vàng ra hiệu cậu mau tới can.
Thịnh Dục không do dự vội chạy qua, từ phía sau ôm eo Triệu Lâm kéo gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-doi-thu-song-con-luon-co-bo-dang-nhu-vay/438297/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.