Ba mẹ tôi đã về nhà, mẹ tôi còn nấu rất nhiều món ngon vì có Quân sang chơi.
Cậu ta thật sự rất biết lấy lòng người lớn, lúc mẹ tôi đang nấu ăn thì Quân xuống nhà phụ mẹ tôi lặt vặt này kia. Mẹ tôi ưng bụng lắm, bà còn khen lấy khen để rồi so sánh tôi với cậu ta.
"Con học hỏi Quân đi này, suốt ngày chỉ biết ăn rồi báo."
"Mẹ này..."
"Bộ mẹ nói không đúng hả? Con coi con đã làm gì giúp đỡ cho mẹ chưa? Biết rửa mỗi cái chén, ăn xong thì nằm ngủ, không ngủ thì chơi game."
"Ôi trời! Vũ hư quá nha!"
Thật muốn lại đạp cho cậu ta một cái té lộn nhào ra sàn, bộ im lặng thì chết ai sao!
Ờm thì mẹ tôi nói đúng, nhưng có cần kể ra hết vậy không? Tôi cũng biết mắc cỡ với bạn bè đồng trang lứa cơ mà.
Nhìn họ còn giống mẹ con hơn cả tôi, hai người cứ vừa nói vừa cười hố hố, giòn tan. Không lẽ tôi sắp bị đá văng ra chuồng gà rồi sao? Phải bảo cậu ta bớt qua nhà tôi lại, nếu không mẹ tôi cũng thành mẹ cậu ta mất!
Hai người ngồi nói chuyện cả tiếng đồng hồ, tôi với ba tôi đều đói meo mà không ai dám chen ngang, hèn thật sự.
Tôi đành nói bâng quơ: "Úi mới đây mà bảy rưỡi rồi, nhanh thật đấy!"
Lúc này hai người họ mới chịu dừng lại, Quân hướng ánh mắt về phía tôi rồi hỏi: "Bộ cậu đói lắm hả?"
"Hơ, đúng rồi đấy người anh em."
Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-cau-bao-minh-thang-/3644320/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.