'Dậy mau, dậy đi học mau, dậy mau, dậy đi học...' tiếng chuông báo thức vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Hôm nay là thứ tư, vẫn như mọi ngày tôi đều dậy rất sớm.
Tôi bước chân ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành, chắp tay cầu nguyện với ông trời: "Cầu trời cho hôm nay con được may mắn, gặp hoa thì hoa nở, gặp người thì người yêu."
Sống ở đời là phải có tín ngưỡng, tin vào thần linh thì mới gặp may mắn được. Xạo vậy thôi chứ tôi có gặp may mắn bao giờ đâu, mỗi lần cầu nguyện thì i như rằng đều gặp chuyện xui xẻo.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh, mây trắng, nắng chưa lên nên tôi cũng chả biết. Mà kệ đi, dù sao trời không âm u là vui rồi!
Tôi đánh răng rồi thay quần áo chuẩn bị đi học, lúc này mới sựt nhớ ra là chưa giặt cái áo của Quân. Chuyến này đi xa rồi, bảo về giặt hôm nay trả cho người ta mà giờ cái áo còn nằm yên ở đó, cậu ta không biết sẽ nghĩ sao về tôi nữa.
Trên đường đi đến trường, tôi đã nghĩ ra 7749 lí do để biện minh sao cho chất chơi và chân thật nhất có thể.
Nghĩ trong đầu là vậy, nhưng khi gặp Quân ở lớp tôi liền muốn nói ra sự thật, thấy cái khuôn mặt ấy thì sao mà nói dối được đây?
Tôi bẽn lẽn, gãi gãi đầu lại bàn của Quân, dùng giọng điệu ngọt nhất có thể mà nói chuyện.
"Ừm Quân ơi! Tớ có chuyện này muốn thành thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-cau-bao-minh-thang-/3644313/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.