Tôi đứng chờ Quân gần mười phút liền, lúc cậu ấy bước ra khỏi nhà vệ sinh biểu cảm trông vô cùng sảng khoái.
Cả hai bọn tôi cùng nhau đi vào lớp, tôi không hỏi cậu ấy thêm gì hết vì tôi biết ai cũng cần giải quyết nỗi buồn. Tôi sợ Quân ngại, nếu người đó là tôi thì cũng vậy thôi, phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác chứ!
Đứng trước lớp học, tôi và Quân bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đã vô lớp trễ gần mười lăm phút, cậu ấy học giỏi vả lại còn là con giáo viên nên có thể được châm chước, còn tôi vừa báo vừa học dốt phải làm sao đây...chả lẽ lại vô sổ đầu bài nữa hu hu.
Cô Thủy dạy văn thấy hai đứa bọn tôi cứ lấp ló trước cửa lớp học thì đi ra kêu bọn tôi vào.
Bây giờ không phải bốn mắt nhìn nhau nữa mà là sáu mắt nhìn nhau. Cô Thủy đẩy đẩy gọng kính rồi khoanh tay lại, biểu cảm có chút không vui.
"Hai tụi em đi đâu mà giờ mới chịu vô? Lớp học đã bắt đầu từ lúc nãy rồi, các bạn học gần xong thì hai đứa tụi em mới chịu xuất hiện."
"Dạ tụi em..."
"Là em bị đổ đồ ăn lên quần áo nên em mới rủ bạn Vũ ra nhà vệ sinh, cậu ấy chỉ đi theo em thôi! Em sẽ mượn vở các bạn chép bài đầy đủ, tụi em xin lỗi cô nhiều ạ."
"Vũ, phải vậy không?"
"Dạ đúng rồi cô, tụi em xin lỗi vì đã vô trễ ạ."
"Hừm! Thôi hai đứa về chỗ đi."
Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-cau-bao-minh-thang-/3644311/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.