Ông thầy đúng ác luôn, học hai tiết toán thì cả hai tiết tôi đều phải đứng ở bên ngoài. Bạn học đi qua đi lại cứ nhìn vào tôi ngại chết đi được, tôi lấy tay che che mặt, còn giả vờ nhìn ngắm xung quanh cho bớt ngại nữa chứ!
'Tùng tùng' tiếng trống trường vang lên, tôi háo hức chạy vội vào trong lớp.
Lúc bước vào thì ông thầy chưa đi ra khỏi lớp, ổng thấy tôi liền lườm quýt mấy cái rồi nói: "Em mà còn như vậy nữa là tôi gọi về cho gia đình đấy nhé!"
"Vâng ạ."
Xùy! Hở cái là đòi mách phụ huynh, tôi mới không thèm sợ...không sợ cái vẹo ấy hu hu, ba mẹ tôi mà biết thì coi như xong đời. Ba mẹ ở nhà nghĩ con cái đi học chăm ngoan lắm, họ mà biết tôi bị đuổi ra ngoài đứng vì nhắc game trong giờ học chắc thu luôn điện thoại mất.
Tôi ủ rũ ngồi vào bàn học, đôi tay vớ lấy quyển vở của nhỏ Chi rồi lật lật coi xem nhỏ viết được gì trong hai tiết học. Vừa mở ra liền bị làm cho cười nghiêng ngả, nhỏ vẽ con rồng mà như con thằn lằn í, học hành không lo mà cứ suốt ngày vẽ rồng vẽ rắn vô vở.
Nhưng mà có điều này muốn nói, cái bàn cứng ngắc khiến đầu tôi đau quá chừng, tôi đập đập vào nó vài cái cho hả giận rồi tiếp tục nằm dài ra.
"A! Chán quá đi mất! Sao tụi kia đi xuống căn tin lâu dữ vậy trời? Bộ ngủ luôn dưới đó hả?"
Ngày đầu tiên đi học nó cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-cau-bao-minh-thang-/3644305/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.