Có An Lẫm là “vật tham chiếu”, nghiên cứu thuốc ức chế pheromone dường như lại có thêm không ít tiến triển.
Và Bắc Cung bên kia cũng đã bận rộn rất lâu, cũng coi như đã giao cho An Dụ một câu trả lời khiến ông hài lòng.
Lần nữa ngồi trong văn phòng này, Bắc Cung uống trà, vẻ ngoài cười tươi, nhìn là thấy vô cùng thoải mái.
An Dụ nhìn ngoại hình của thanh niên, trong thần sắc có thêm chút phức tạp.
Là một nhiếp ảnh gia, Bắc Cung đã nộp bài kiểm tra khiến ông hài lòng, theo lý mà nói sự hợp tác của họ kết thúc tại đây.
Nhưng ông vẫn muốn hỏi thêm một câu: “Thuốc nghiên cứu thế nào rồi?”
Bắc Cung không ngạc nhiên với vấn đề này, cậu cười một tiếng, trả lời thật lòng, “Rất tốt, nếu nghiên cứu tiếp, vấn đề pheromone có thể giải quyết phần lớn.”
“Ừm.” An Dụ đáp một tiếng, không nói gì nữa, không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì, cứ như ông hoàn toàn không quan tâm những điều này vậy.
“Khu vui chơi chính thức khai trương sau nửa tháng, đến lúc đó cháu và An Lẫm sẽ đến chứ?”
Bắc Cung cũng không chắc chắn – cậu giữ thái độ vô thưởng vô phạt, chủ yếu xem An Lẫm có sẵn lòng hay không.
Sau khi trò chuyện, Bắc Cung phát hiện An Lẫm càng chán ghét An Dụ bây giờ hơn.
Nếu nói ở thế giới trước đó, An Lẫm ít nhất còn có thể trò chuyện vài câu với người cha trên danh nghĩa này, bây giờ lại ngay cả gặp mặt cũng không muốn gặp rồi.
“Ừm.”
Đối với câu trả lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-beta-khong-the-la-1/5207656/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.