Edit: Văn Văn.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Mạnh Ninh tinh ý cảm giác được, người đang ôm mình hình như tâm trạng dần trở nên không tốt, vì vậy thuận theo suy nghĩ trong lòng, nắm lấy một đầu ngón tay của người ta rồi nâng mặt nhỏ lên chăm chú nhìn anh, sự an ủi không tiếng động bộc ra ngoài.
Ánh mắt Thi Vinh ngày càng trở nên nhu hòa, cuối cùng mềm thành bãi nước. Mặc kệ cô ấy trở thành bộ dáng gì, hệ thống đưa ra những giả thiết nào, không cần biết đây là thế giới thực hay thế giới ảo cảnh, Lộ Lộ của anh... Vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. “Tôi không sao, chúng ta cùng nhau xuống ăn sáng, được không?”
Nói đến bữa sáng... Bụng Mạnh Nịnh rất hợp thời điểm mà kêu hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhưng mặt cố bày ra biểu tình không đổi.
Thật đáng yêu quá đi. Thi Vinh không nhịn được lại hôn hôn trán cô, hận không thể đem cô nhét vào trong cơ thể mình.
Sau khi cha mẹ qua đời, Thi Vinh là người duy nhất mà Mạnh Nịnh ỷ lại, ngay cả lúc anh đang nấu ăn, cô đều có nề có nếp ngồi trên ghế, đôi mắt to tròn dõi theo mọi chuyển động của Thi Vinh, tóm lại chính là cái kiểu một giây cũng không chịu dời đi.
Thi Vinh làm bữa sáng đút cho Mạnh Nịnh ăn xong, chính mình tự ngồi ăn một bát rồi đưa Mạnh Nịnh đến thư phòng. Bởi vì Mạnh Nịnh mắc chứng tự kỷ nặng, cha mẹ cô lại không đưa cô đến học một trường giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-anh-khong-yeu-em/194475/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.