Tuyên Hàm cuối cùng cũng ngước đầu lên, “Có thật không ạ?”
“A Hàm phải nghe lời phụ thân, mẫu thân sẽ không gạt con.”
Nghe lời hắn ta? Tô Doanh cũng rất biết cách dỗ trẻ con.
Chỉ cần Tuyên Hàm không nghe lời hắn ta, thì mẫu thân Tô Doanh sẽ không cần lên kinh thành đoàn tụ với nó.
Nàng gieo trồng hạt giống hy vọng trong lòng của Tuyên Hàm, nhưng loại hy vọng này dễ tan vỡ.
Cho dù tan vỡ, thì tội danh này cũng đổ lên đầu hắn ta, còn Tô Doanh thì rút lui êm thấm.
Quả là diệu kế!
“Vậy A Hàm phải nghe lời.”
Tuyên Hàm ngây thơ chớp chớp mắt, Tô Doanh thở phào, “Ta có đem rất nhiều trái cây khô tới đây, con đem theo ăn trên dọc đường, còn có trái mâm xôi, mau qua chỗ Viên ma ma xem kìa.”
“Phải, phải, toàn bộ đều đang ở chỗ lão nô.” Viên ma ma đặt chiếc hộp xuống, vặn nắp, lấy ra vài món đồ ăn, toàn là đồ mà Tuyên Hàm thích nhất.”
Bên dưới là bình rượu, Tuyên Mạch hiểu được mục đích nàng tới đây không đơn giản.
Ra hiệu cho Thanh Duyệt và Viên ma ma dẫn Tuyên Hàm ra ngoài, Tuyên Mạch ngồi xuống, lấy tách trà đựng rượu, rót xong thì đưa lên mũi ngửa, là Tương Kiến Hoan.
“Rượu này là quà tạ ơn à?”
Tô Doanh cũng không ngại ngùng mà còn kế bên hắn ta. “Phải”
“Người bị nhốt trong phòng củi, định xử trí như thế nào?” Tuyên Mạch uống một hơi.
Tô Doanh không biết phòng củi ở đâu, chỉ cần nghĩ tới tay của Đồ Đại Lang từng sờ qua mặt, nàng vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sac-vuong-phi/1793007/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.