Chuyện khiến Tô Doanh xấu hổ nhất là Tuyên Hàm gọi cô là mẹ trước mặt Tuyên Mạch chẳng khác nào mẹ ruột cả, ngược lại còn gọi Tuyên Mạch là cha trước mặt cô, gọi cực kỳ trôi chảy. Thỉnh thoảng cô nghe thấy mấy nha hoàn bàn tán, nói không bằng cô cho Tuyên Mạch đến ở rể, biến thân phận cha mẹ kia thành thật luôn.
Tô Doanh nghe thấy, trái tim nhỏ sợ hãi đến mức khó thở, mặt mũi cũng không biết để ở đâu.
Tuyên Mạch là ai?
Cô là ai?
Chỉ có những người không biết chuyện mới dám nghĩ thôi.
“Nàng nghĩ gì vậy?”
Tô Doanh ngồi trong đình nhỏ nhìn Tuyên Hàm và mấy đứa trẻ đang trèo cây hái anh đào ở cách đó không xa, bị giọng nói đột nhiên vang lên làm giật cả mình.
“Huynh làm ta giật mình.”
Tuyên Mạch ngồi xuống đối diện cô, cảm thấy gió cuối xuân đầu hạ mát rượi rất thoải mái: “Nghe ma ma của nàng nói trà nghệ của nàng không tệ.”
Đây là muốn cô pha trà à?
Tô Doanh không đáp lời, Tuyên Mạch cũng không lên tiếng.
Tô Doanh nhận thua, dặn dò Hạ Diệp ở bên cạnh đi chuẩn bị.
“Tiêu gia đã ở đây được một khoảng thời gian rồi, không biết quê quán là ở đâu?” Thường ngày gặp nhau cũng chỉ chào hỏi mấy câu, đây là lần đầu tiên Tô Doanh chủ động hỏi đến gia thế của hắn.
Tuyên Mạch biết Tô Doanh bắt đầu muốn dò hỏi rồi. Hắn hỏi Tuyên Hàm rằng Tô Doanh từng nói gì với cậu bé, đứa nhỏ kia cũng nói hết với hắn.
Vì sao cô không cho Tuyên Hàm nhắc đến Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sac-vuong-phi/1792990/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.