Nhìn đứa nhỏ khóc đau lòng như vậy, Tô Doanh ép lại ký tức đau thương trong lòng, an ủi cậu bé: “Ta không chán ghét ngươi, ta không chán ghét ngươi.”
“Vậy ta có thể gọi ngươi là mẹ không?” Ma ma hầu hạ nói với cậu bé, rất nhiều người muốn làm mẹ cậu bé, nhưng cha đều không thích, cậu bé cũng không thích.
Tô Doanh không biết làm sao nhìn cậu bé: “Không phải ngươi đang gọi rồi sao?”
A Hàm sợ hãi nhìn Viên ma ma, lại nhìn Tô Doanh, trong mắt không xác định và hoài nghi: “Thật sự có thể chứ?”
Tô Doanh gật đầu, trong mắt A Hàm lập tức lộ vẻ mong đợi và vui mừng.
Cậu bé có mẹ rồi!
Lúc này Viên ma ma lại hơi buồn bực, đang êm đẹp bà đùa giỡn thế này làm gì?
Lỡ như đứa nhỏ này muốn ở lại sơn trang Ngô Đồng, cô nương mang theo đứa trẻ lớn như vậy thì tìm nhà chồng thế nào đây?
Nghĩ đến điều này, Viên ma ma hối hận muốn tát bản thân hai cái.
“Cô nương, nghĩ lại...” Truyền ra ngoài thì không tốt.
Tô Doanh lắc đầu, cười nói: “Cảm ơn ma ma đã cho ta một đứa con lớn như vậy.”
“Ôi, ngươi còn có lòng trêu chọc ta, nếu để cho lão thái thái Tôn gia biết, còn không phải sẽ dùng kim khâu cái miệng này của ta lại sao.”
Có thể lắm.
Bây giờ người quan tâm đến chuyện chung thân của cô nhất, chắc hẳn chính là lão tổ tông Tôn gia.
Tô Doanh có được con trai, A Hàm lại gọi thêm mấy tiếng, làm cái gì cũng phải gọi ‘mẹ’.
Mỗi một tiếng mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sac-vuong-phi/1792981/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.